Lê Kiệt không hề có ý định dừng lại.
Tuyết Yên nhìn thấy Tiêu Nhạn Quy đang nằm sấp trên nóc nhà bên kia.
Bọn họ nhìn Nhiếp Lăng Hàn như nhìn thú bị nhốt.
Tuyết Yên quay đầu nhìn Lê Kiệt rồi bình tĩnh nói: “Nếu như hôm nay sư huynh ta chết ở đây, Lê Kiệt, cả ta đời sẽ không tha thứ cho ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Lúc này nàng chỉ hận mình học nghệ không tinh.
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu liếc nhìn Tuyết Yên, cuối cùng hản cũng xác định, hôm nay cho dù như thế nào hắn cũng không mang Tuyết Yên đi được, cảm giác bị thất bại chưa bao giờ có khiến lòng hắn phẫn nộ, Nhiếp Lăng Hàn hét lớn một tiếng, kiếm cùn phát ra tiếng rồng gầm thét dài, ngói lưu ly trên nóc nhà rơi ào ào xuống đất, mở ra một lỗ thủng giữa mưa tên, Nhiếp Lăng Hàn hơi xoay tròn, nhảy ra ngoài.
Tuyết Yên nhìn thấy Tiêu Nhạn Quy tức hổn hển đuổi theo.
Tuyết Yên cũng thở phào một hơi.
Không ai có thể bắt được sư huynh.
Toàn thân Tuyết Yên xụi lơ.
Lê Kiệt ôm nàng đi xuống, mở huyệt vị cho nàng, Tuyết Yên quay người vung tay vào mặt Lê Kiệt.
Hắn kinh ngạc. Hắn đã lớn như vậy, chưa bao giờ bị nữ nhân đánh như thế.
Hắn theo phản xạ có điều kiện năm chặt cổ tay Tuyết Yên, Tuyết Yên bỗng nhiên dùng đầu huých vào mặt hắn.
Hắn vung tay, quảng Tuyết Yên xuống đất.
“Người đâu, đưa nàng ấy về Lan uyển!” Hắn lạnh lùng nói một câu rồi phất tay rời đi.
Tuyết Yên bị đưa về Lan uyển.
Tiểu An và Tiểu Nhạc bưng thùng tắm tới cho Tuyết Yên, cầm y phục thay giặt tới.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta có thể tự làm.” Tuyết Yên nói.
Nàng cài cửa, cởi y phục ngâm mình trong thùng tám.
Bây giờ, nàng đã thành mồi nhử.
Lê Hiên, sắp tới đừng phái người tới nữa. Nên cho hắn biết như thế nào đây? Sư huynh đã trở về, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bây giờ nàng chỉ muốn tập trung tinh lực tìm ra thuốc giải độc Tình Nhân. Nàng muốn biết thành phần của độc Tình Nhân. Nàng tin sư phụ có thể biết.
Nhiếp Lăng Hàn trở lại phủ đệ của Bạch Thiếu Đình, trực tiếp đi gặp Lê Hiên.
“Hoàng thượng, ty chức vô dụng.” Nhiếp Lăng Hàn quỳ ở đó.
“Nàng ấy sao rồi?” Lê Hiên hỏi.
“Tạm thời không đáng lo. Có điều Ninh vương đã đề phòng, muội ấy ở trong Lan uyển của Tuyết cung, xung quanh đều là cơ quan.” Nhiếp Lăng Hàn mặc y phục thị vệ, áo bào trắng đã nhuộm thành màu đỏ.
“Bình thân đi, truyền ngự y.” Lê Hiên dìu Nhiếp Lăng Hàn dậy.
Hản không cứu được Tuyết Yên, người khác càng không thể.
Nhan Hương bưng canh tới cho Lê Hiên, Điền Minh bưng đưa cho Lê Hiên, Lê Hiên khoát tay.
Lê Hiên nhìn Nhan Hương hỏi: “Lúc trước nàng cũng ở Tuyết thành à?” Đây là lần đầu tiên Lê Hiên chủ động nói chuyện với nàng ta sau khi nàng ta trở về.
“Đúng vậy. Trong Tuyết thành cơ quan trùng điệp, người ngoài đi vào rất khó đi ra.” “Nàng biết cơ quan trong Tuyết cung không?” Lê Hiển lại hỏi.
“Biết một phần.” Nhan Hương nói.
“Nàng chuẩn bị một chút, ngày mai đi Tuyết thành với ta.” Lê Hiên phân phó.
“Cái gì, cơ thể người còn chưa khỏe, Tuyết thành rất nguy hiểm.” Nhan Hương nói.
Lê Hiên khoát khoát tay: “Lăng Hàn ở lại, người khác lui ra hết đi.” Nhan Hương và Điền Minh đều rời đi.
“Hoàng thượng, thuốc Nhan Hương cho người, tốt nhất nên thử độc rồi hãng uống.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lê Hiên hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” “Được.” Lê Hiên đồng ý.
“Ngày mai Hoàng thượng muốn đến Tuyết thành thật sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Ta muốn tạo ra bất ngờ, có lẽ còn có-cơ hội.” Lê Hiên nhíu lông mày lại.
“Thế nhưng, rõ ràng chỗ kia đã làm xong cạm bấy, ý của Tuyết Yên là mấy ngày nay không cho mọi người đi cứu muội ấy. Hơn nữa cơ thể Hoàng thượng vẫn chưa khỏe…” Nhiếp Lăng Hàn rất lo lắng.
“Trãm không muốn nàng ấy ở chỗ Lê Kiệt một khác nào.” Lê Hiên hơi híp con ngươi lại, vừa thâm sâu vừa tối.
Nhiếp Lăng Hàn hít sâu một hơi, sao hắn lại không muốn cứu nàng ra chứ. Thế nhưng bây giờ nàng lại không thể trở về.
“Cả đời này trẫm dành phần lớn thời gian tính kế người khác, hiếm người có thể tính kế trẫm.
Nhưng lần này, trẫm quả thực bị người ta mưu hại rồi.” Con ngươi Lê Hiên vừa đen vừa thâm sâu.
“Vi thần khinh địch. Tiêu Nhạn Quy rất có phong thái của Tiên Nhạn Nam.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Người bị tính kế đâu chỉ có một mình Hoàng thượng, Nhiếp Lăng Hàn cũng chưa từng chật vật như thế, thua ở một địa phương nhỏ như Tuyết thành.
Trong hoàn cảnh nhàn hạ thư thái, mọi người đều buông lỏng cảnh giác, quên bài học kinh nghiệm, thậm chí trong lòng còn có may mắn.
“Có tin Nhan Hương được không?” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt hỏi.
Lê Hiên im lặng một lát rồi nói: “Trước mắt không có cách tốt hơn.” Nhiếp Lăng Hàn nói: “Vi thần cảm thấy nàng ta sẽ không hi vọng Hoàng hậu trở về.” Lê Hiên hơi thở dài một hơi: “Trâm biết.” “Hoàng thượng, thần cũng cho rằng cứ chờ thêm một chút đi, xem ý tứ của Hoàng hậu nương nương, tạm thời muội ấy không sao. Thần cũng không hy vọng Hoàng thượng mạo hiểm, thần đã phái thám tử dò la xung quanh Tuyết cung. Ninh vương không thể giam giữ Hoàng hậu nương nương mãi được.” Lê Hiên nói: “Trãm chỉ không tin Lê Kiệt. Ngươi thật sự cho rằng, Lê Kiệt sẽ chỉ giam giữ nàng ấy sao?” Đương nhiên Nhiếp Lăng Hàn không tin, có điều hắn có ý nghĩ của mình.
“Hoàng thượng, thống lĩnh Giang Duệ tới.” Điền Minh nói ở ngoài cửa.
“Truyền hán vào” Giang Duệ nhanh chân đi vào.
Hành lễ xong với Hoàng thượng và Nhiếp Lăng Hàn, Giang Duệ hỏi: “Tuyết Yên thế nào rồi, chưa cứu được à?” “Chưa. Chỗ muội ấy ở đều là cơ quan.” Trên người Nhiếp Lăng Hàn trúng ba mũi tên, cán tên đã bị hắn bẻ gãy, Lê Hiên chỉ thấy vết máu trên người Nhiếp Lăng Hàn, không biết rõ hắn trúng tên.
“Ngày mai ta đi một chuyến.” Giang Duệ nói.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Giang Duệ, đột nhiên nảy ra một ý.
“Hay là thế này đi, ngày mai ngươi dẫn người tiến công từ cửa chính, di dời sự chú ý của bọn họ, ta mang theo mấy người lẻn vào Tuyết cung.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Lê Hiên gật đầu: “Kế này có thể thực hiện được.
Ngày mai trẫm đích thân qua đó.” Lê Hiên nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn tái nhợt: “Có lẽ ngự y ở chỗ ngươi rồi đó, đi về nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Lãng Hàn không cảm thấy đau nhức; hãn chỉ cảm thấy rất bất an.
Tuyết Yên bảo hắn đi tìm sư phụ Diêu Lâm của nàng. Nàng xảy ra chuyện như vậy, lại không thể để Hoàng thượng biết.
Hôm nay thám tử nói cho hắn biết tin đồn liên quan tới việc Hoàng hậu hiệp trợ công chúa Nam Hạ khiến hắn càng thêm bất an.
Đương nhiên hắn tin tưởng Tuyết Yên, thế nhưng người khác thì sao? Chỉ mong Tuyết Yên đừng ngốc nghếch, xảy ra những chuyện này, đừng ôm hết lên người mình.
Nhan Hương về đến phòng, Lê Hiên thật sự để †âm đến Tuyết Yên, cơ thể như vậy còn muốn đích thân đi cứu nàng tat Nàng ta ngồi trước bàn suy nghĩ hồi lâu, Tuyết Yên, cho dù ngày mai bọn họ có thể cứu ngươi ra, †a cũng sẽ không để ngươi trở về.
Buổi tối Nhan Hương không nhỏ thêm một giọt máu tim trong thuốc cho Lê Hiên.
Giang Duệ chọn hai trăm người động tác nhanh nhẹn, phản ứng nhạy bén từ trong đội-ngũ của mình.
Hán đặt đạn pháo nhỏ trong ống trúc, để mỗi người mang rất nhiều ống trúc.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện đã gần canh ba sáng, Giang Duệ đi vào gian phòng của Lê Đồng.
Trong phòng Lê Đồng vẫn sáng đèn, bây giờ nàng vô cùng ỷ lại vào hán, mỗi ngày phải gặp hắn mới ngủ được.
Tay chân nàng đã cử động được, có điều vẫn không thể nói chuyện.
Nhìn thấy Giang Duệ đi vào, Lê Đồng ngồi dậy.
Giang Duệ duỗi tay nắm chặt tay nàng.
Nàng vừa muốn cầm bút, Giang Duệ nói: “Nguyên soái cũng không cứu Tuyết Yên trở về được.” Lê Đồng thất vọng thở dài.
“Ngày mai ta dẫn người qua đó, yên tâm đi, từ nhỏ nàng ấy đã phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu.” Giang Duệ an ủi nàng ấy.
Lê Đồng khẩn trương bắt lấy tay hản.
“Không sa, ta sẽ cú ý, ta còn eó nàng, còn phải dẫn nàng đi thấm thú thế giới bên ngoài, làm sao có thể tuỳ tiện chết được.” Lê Đồng che miệng hắn.
Giang Duệ lè lưỡi liếm lòng bàn tay Lê Đồng.
Lê Đồng đỏ mặt rút tay mình lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người xuất phát.
Lê Hiên mang theo Nhan Hương, Dương Thạc, Điền Minh và Cố Phàm đi từ đường nhỏ.
“Chẳng phải Nhiếp nguyên soái cũng phải đi sao?” Nhan Hương hỏi.
“Hán có nhiệm vụ khác.” Lê Hiên nói.
Giang Duệ mang theo phân đội nhỏ của hắn xuất phát từ đường lớn đến Tuyết thành.
Tuyết Yên tỉnh lại trong nơm nớp lo sợ. Lê Kiệt vẫn không đến.
Buổi trưa, bọn a hoàn mang đồ ăn thơm ngon đến cho nàng, Tuyết Yên ăn rất nhiều.
Nàng phải sống thật tốt. Nàng không tin độc của Lê Hiên không eó thuốc giải; vạn vật đều có thứ.
tương khắc, chẳng qua nàng vân chưa phát hiện mà thôi.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la giết, hình như vang lên từ cửa Tuyết thành.
Trong lòng Tuyết Yên quặn thất. Có phải là bọn Lê Hiên lại phái người tới hay không? Tuyết Yên lập †ức ăn mặc chỉnh †ề, đeo toàn bộ vũ khí của mình lên.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng nổ mạnh điếc tai từng cơn.