Phù Sinh Nhược Mộng - Tán Tiện Cửu

Chương 10




Nỗ lực không phải vô ích, bảo vệ cuối cùng sẽ thành công

Cuộc sống của Tang Tửu ở thần vực Thượng Thanh rất thoải mái.

Ban ngày giương cung luyện kiếm, ban đêm tu hành luyện phép.

Còn chuyện trong cung, nàng không để ý lắm, cũng không cần bận tâm. Hạ nhân rất biết an phận, không ngồi lê đôi mách.

Chuyện này nàng không rõ lắm, tại sao lại khác trước kia.

Nàng cũng chẳng quan tâm, đánh giá thế nào là chuyện của người khác, không ảnh hưởng gì đến nàng.

Nâng cao sức mạnh mới quan trọng.

Lục Ngạc đang đứng hầu bên cạnh, nhìn Tang Tửu ngày càng tiến bộ, nơi này dần trở nên không đủ cho nàng phát huy nữa.

Thế nên sớm đã nhận được lệnh tìm một nơi rộng rãi hơn cho phu nhân nhà mình.

Nhưng lại khiến rắc rối có cơ hội tìm đến.

Thiên Hoan từ xa nhìn thấy bóng người xanh xanh, nàng đứng khoanh tay giữ vẻ Thánh nữ cao ngạo, nhưng trong lòng lại đầy oán hận.

Trước đây nàng tự xem mình là chủ nhân của cung Ngọc Khuynh, nhưng bây giờ Minh Dạ cho canh giữ nơi này nghiêm ngặt, để nàng nửa bước cũng không vào được!

Nếu không phải trường bắn cung này tương đối hẻo lánh, cộng thêm chuyện nàng đã sớm bố trí người, thì khó mà thấy được Chiến thần phu nhân đây!

Giấu người đẹp trong lồ ng son … hừ.

Trai tinh cỏn con cũng xứng sao!

“Tang Tửu cô nương.” nàng thu cảm xúc lại, nở nụ cười như thường ngày, chậm rãi đi vào trong trường bắn.

Tang Tửu tập trung luyện bắn cung, là hai tiên thị ở phía sau phát hiện ra Thiên Hoan trước.

Hai người trao đổi ánh mắt đầy kinh ngạc.

Vị này sao lại tới đây! Thần quân đại nhân đặc biệt căn dặn không cho phép vị này tới gần phu nhân!

Hai tiên thị lập tức bình tĩnh lại, cụp mắt hành lễ “Thánh nữ Thiên Hoan.”

Mũi tên trên cung trong tay Tang Tửu b ắn ra, bay lệch hướng.

Thiên Hoan khinh thường, trình độ này mà cũng muốn đứng cạnh Minh Dạ?

Trong mắt nàng, chẳng qua chỉ lòe thiên hạ mà thôi.

Váy trắng thướt tha khiến nàng càng thêm tiên khí thoát tục.

Nhưng cô ta lại dùng hình thái tiên khí thoát tục này nhẹ nhàng ra lệnh diệt cả tộc Trai.

“Là cô.” Tang Tửu đặt cây cung trong tay xuống.

Nàng chỉ muốn bắn chết ả nữ nhân rắn rết trước mắt, gi3t chết từ trong trứng nước.

Ra tay không có lý do, hấp tấp chỉ hại mình mà thôi.

Tang Tửu còn chưa nói gì, Thiên Hoan vẫy tay ý bảo tiên thị lui xuống.

Nhưng không ai động đậy, Thiên Hoan khẽ cau mày.

“Lui xuống đi.” Tang Tửu vẫn lên tiếng, nàng sợ hai tiên thị sẽ bị liên lụy.

“Vâng, phu nhân.”

Cô ta muốn đuổi người như ta vậy, Tang Tửu muốn xem cô ta giở trờ gì.

Hai tiên thị lui ra ngoài, đến chỗ không làm phiền tới cuộc nói chuyện của nhân, nhưng lại thấy hơi lạnh sống lưng, giống như có rắn độc đi theo.

Lục Ngạc và tiên thị bên cạnh nhìn nhau, chợt hiểu ý.

“Cô ở đây đợi, ta đi tìm Thần quân đại nhân!”

“Tang Tửu cô nương còn nhớ ta sao?”

“Nhớ chứ, Thánh nữ Thiên Hoan.”

“Người xông vào cấm địa sông Mặc rồi bị ta đuổi đi đây mà.”

Không thể ra tay, không có nghĩa là nàng phải nể mặt.

Thiên Hoan cứng đờ người.

“Ngươi …”

“Sao vậy? Nói đi cũng phải nói lại, Thánh nữ Thiên Hoan có bản lĩnh thật đấy, thế mà biết cả cấm địa của tộc ta, thậm chí còn đào cả tinh băng trấn thủy.”

Tang Tửu rõ ràng không dẫn bọn họ đến chỗ thạch Trấn Thủy, nhưng Minh Dạ bất tỉnh vẫn xuất hiện ở đó, chuyện do ai làm đã quá rõ ràng.

Tuy thuốc mà nàng cho hắn uống không hiệu quả bằng tinh băng, nhưng cũng đủ giữ cho hắn bình an trở về Thần tộc chữa trị.

Nhưng cuối cùng tinh băng vẫn bị trộm mất.

Vì tinh băng hòa vào trong cơ thể của Minh Dạ, hắn vẫn phải chịu trách nhiệm.

Móng tay Thiên Hoan sắp ghim sâu vào da thịt.

Nếu biết lấy thứ đó gây ra chuyện lớn như vậy, nàng sẽ chẳng thèm! Làm bọn tộc Trai này có cơ hội ban ơn đòi báo đáp, giành lấy vị trí này! Huống chi theo tin tình báo nói, ả trai tinh này không phải ngây thơ ngu ngốc lắm sao, sao có thể hung hãn dọa người như vậy!

Lương thiện? Hừ, giả vờ thôi!

Nàng không tiện bộc phát, cố giữ nụ cười dịu dàng trên mặt “Minh Dạ ca ca bị thương nặng, cho nên …”

Nói một nửa, giấu một nửa, dễ khiến người khác hoan tưởng nhất.

Tang Tửu không tiếp chiêu.

“Ồ.”

Tang Tửu: Cô nói đi, nhưng ta không nghe.

“Nghe nói Tang Tửu cô nương bị tổn hại tiên tủy, ta lại biết có một cách chữa trị cho cô.”

Thế nên vẫn muốn lừa nàng đến hồ Tẩy Tủy? Rõ ràng nàng đã bày vẻ mặt không hoan nghênh lộ liễu như vậy, mà còn có thể nhịn được, tỏ vẻ tốt bụng giúp đỡ.

Tang Tửu phải khâm phục độ dày da mặt của cô ta.

Vậy thì đừng trách ta chọc vào chỗ đau của cô.

“Nhưng mỗi đêm Minh Dạ đều cùng ta hợp tu, hẳn là không cần đến cách của cô đâu …”

Không đến mức mỗi đêm, nhưng hai ba ngày một lần thì vẫn có, chỉ trách ca ca quá lo lắng thôi!

Tang Hựu: vừa bị gài vừa bị ghét bỏ, ta phải tìm công đạo ở đâu!

Thiên Hoan tức giận đến mức móng tay ghim vào da thịt sắp gãy mất.

Hợp tu! Một người lạnh lùng như Minh Dạ lại hợp tu với người khác!

Tang Tửu biết cô ta không vui, không phải cô ta rất coi trọng Minh Dạ sao? Không phải luôn coi Minh Dạ là của riêng ư?

Xin lỗi nhé! Minh Dạ vẫn là phu quân của Tang Tửu nàng đây!

“Vậy không tốt lắm … Minh Dạ ca ca bận rộn chính sự, không thích người khác đến gần, Tang Tửu cô nương như vậy sẽ làm phiền huynh ấy …”

Ngụ ý là không có thời gian cũng không có cảm tình!

Hơn nữa, mở miệng không Minh Dạ ca ca, thì Tang Tửu cô nương, từ lúc bắt đầu đã phủ nhận mối quan hệ của họ rồi!

Tang Tửu trải qua một kiếp, sao có thể không nghe ra.

Thế đừng trách ta chọc cô tức bể phổi!

“Nhưng Minh Dạ nói chàng rất thích hợp tu với ta.”

“Còn có một chuyện ta cần phải nói với cô, nếu cô đã nhận chàng làm huynh trưởng, vậy phải gọi ta là tẩu tẩu!”

“Thánh nữ Thiên Hoan, ngay cả chút lễ nghi này cũng không biết à?”

Tang Tửu nói đúng, Thiên Hoan giận đến phát điên.

Sao ả dám! Ả xứng sao!

Trong khoảnh khắc, nàng thậm chí đã nghĩ đến việc gi3t chết ả trai tinh này.

Nhưng nàng không có cơ hội.

Vì người bị nhắc nãy giờ cũng đến rồi.

“Phu nhân nói rất đúng.”

Cung Ngọc Khuynh rất lớn, nhưng không làm khó được Minh Dạ sử dụng thần lực, khi Tang Tửu nghe thấy giọng của hắn thì hắn đã ở trước mặt.

Y phục chỉnh tề, dung nhan như ngọc.

Không ai biết hắn đã lo lắng thế nào khi nhận được tin.

Vì hắn biết Thiên Hoan đã gây ra bao nhiêu hiểu lầm cho hai người họ.

Vội vàng kích hoạt pháp bảo, nghe tiếng để biết tình hình.

Nào ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Hắn nắm tay Tang Tửu, rồi nhìn Thiên Hoan “A Tửu nói đúng, cô nên gọi nàng là tẩu tẩu.”

Lời hắn nói với Thiên Hoan chẳng khác gì sét đánh.

“Chuyện phu thê chúng ta, không cần Thánh nữ Thiên Hoan bận tâm.”

“Ta từng nói với cô, ít đến cung Ngọc Khuynh thì hơn, xem ra trí nhớ của cô không tốt lắm.”

“Mời.”

Từ cuối cùng nói rất khách khí, nhưng lại rất bạo lực.

Đám người hầu lại ghi nhớ thêm một điểm quan trọng.

Không thể chọc vào phu nhân.

Tang Tửu ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn.

“Không phải chàng đang bận chính sự à? Sao lại …?”

“Là Lục Ngạc báo tin.”

Nhưng … vô lý quá, nàng chẳng qua chỉ gặp Thiên Hoan thôi, sao Minh Dạ lại làm như sợ nàng bị bắt nạt vậy? Không phải quan hệ giữa chàng và Thiên Hoan rất tốt sao?

Như thể Minh Dạ biết Thiên Hoan sẽ làm chuyện bất lợi với nàng vậy. Còn dặn nàng bớt tiếp xúc với Thiên Hoan.

Tang Tửu nảy sinh nghi ngờ.

Minh Dạ không biết, trong lòng thầm mừng vì phu nhân nhà mình không bị bắt nạt, còn bắt bẻ dạy dỗ đối phương một trận!

Hẳn là mình cho nàng đủ tự tin rồi.

Khiến nàng tự tin, không bị làm phiền, không gặp rắc rối, thậm chí còn vui vẻ khi đến tìm hắn.

Không cần phải thận trọng, không còn coi thường bản thân.

Minh Dạ vui vẻ, hắn lại tiến một bước lớn trên con đường trở thành một phu quân đủ tiêu chuẩn.

Đương nhiên! Từng lời phu nhân nói phải nghe hết!

“A Tửu.”

“… chuyện gì?” nàng định thần lại, bắt gặp ánh mắt của Minh Dạ.

“Nàng nói ta thích cùng nàng hợp tu.”

“Nàng nói rất đúng.”

Mặt Tang Tửu đỏ bừng.

Chàng … chàng sao lại nghe thấy chứ …

Những ý nghĩ vừa rồi bị nàng vứt hết ra sau đầu.

“Vậy nên vẫn mong A Tửu nói được làm được.”

“Hợp tu mỗi đêm.”

Rõ ràng Minh Dạ không nhấn mạnh giọng điệu gì cả, nhưng Tang Tửu lại nghe ra dụ hoặc trong đó.

Tang Tửu kinh ngạc chỉ biết ngờ ngợ gật đầu.

Ngây ngô ngốc nghếch bị lừa vào tròng.

Trong lòng lại dấy lên những cảm xúc khó hiểu.