Phù Sinh Nhất Mộng

Chương 1: Thiếu tiểu ly gia không hồi thủ




[Tuổi nhỏ rời nhà không quay đầu lại]

Đã trải qua mấy giờ đồng hồ bị lữ trình trên xe lửa dày vò, Cố Hoài Y rốt cuộc cũng dắt theo Triển Chiêu sáu tuổi bước lên mảnh đất cố hương. Đuôi lông mày của cô gái trẻ tuổi vừa lộ ra một nét vui sướng dịu dàng nhè nhẹ, cô quay người lại ngồi xổm xuống, bàn tay ấm áp chầm chậm xoa xoa mái tóc đen mềm mại trên đầu của đứa bé trai, trong ánh mắt chất chứa nỗi thương tiếc lặng lẽ lưu chuyển: “Tiểu Chiêu, đừng sợ, sau này ở đây chính là nhà của con.” Cô gái trẻ tuổi yên lặng nhìn thật sâu vào trong đáy mắt của Triển Chiêu, giọng nói mềm nhẹ, nhưng rõ ràng từng chữ, “Dì sẽ chăm sóc con, sẽ như mẹ của con, sẽ không để cho con chịu ủy khuất. Đây là lời hứa của dì với mẹ con, dì nhất định sẽ làm được.”

Triển Chiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ giọng hỏi: “Dì Cố, có phải sau này chỉ có dì làm mẹ của con không?” Cố Hoài Y khẽ khom người, đặt trán của cô dán vào trán bé, phảng phất như một lời hứa thần thánh, trong hoàng hôn tháng bảy, chất giọng trong trẻo của cô trở nên xa xôi đạm tĩnh, có một cảm giác bi thương và chua xót khó nói nên lời: “Đúng vậy, từ bây giờ trở đi, dì là mẹ của con, con là con của dì.”

Một trận phong mang của mùa hè mang đến không khí của bầu trời đêm đang buông xuống, và sự mát lành của tháng bảy, một sự yên ắng kéo dài cuối cùng từ từ bị vén qua một góc. “Mẹ…” Âm thanh trẻ con buồn buồn mơ hồ mang theo một tia khóc nức nở, Triển Chiêu nho nhỏ vươn đầu vùi thật sâu vào trong ngực Cố Hoài Y. Cô tinh tường cảm giác được có dòng nước mắt nóng bỏng nhanh chóng làm ướt chiếc áo khoác mỏng mùa hè, Cố Hoài Y dùng sức ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn bầu thinh không màu xanh lam đang dần tối, hơi nước trong hốc mắt từng chút bị gió cuốn khô. Trên bầu trời, mơ hồ như có bóng dáng nụ cười dịu dàng như đóa hoa bình thản nở rộ của Tô Tĩnh, sau đó theo tiếng gào thét không tiếng động của Cố Hoài Y, mà lẳng lặng héo tàn không dấu vết.

Cố Hoài Y nhẹ nhàng ôm lấy Triển Chiêu khóc đến ngủ thiếp đi vào trong nhà, chồng cô Bạch Thắng Văn nhìn thấy liền vội vàng đứng lên đón lấy. Anh nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Cố Hoài Y, đau lòng hỏi: “Mệt lắm rồi phải không Hoài Y?” Cố Hoài Y cười cười, lắc đầu: “Không mệt đâu, em đưa Tiểu Chiêu về rồi đây, anh xem.”

Bạch Thắng Văn nghe vậy cúi đầu cẩn thận nhìn đứa trẻ đã ngủ thật sâu, thấp giọng hỏi: “Đây là đứa nhỏ của Tô Tĩnh sao?” Cố Hoài Y gật đầu, mím môi thật chặt, cố đè xuống tất cả tâm tình đau buồn: “Sau này, nó cũng là con của chúng ta.” Bạch Thắng Văn nhàn nhạt thở dài, trong giọng nói thương cảm mang theo sự tiếc nuối sâu đậm: “Thực sự là thế sự khó liệu a. Đứa nhỏ này thật sự đáng yêu quá, đáng tiếc…” Cố Hoài Y thoáng thở hắt ra, nhẹ giọng nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, giúp em mở cửa phòng chút nào, trước hết để cho Tiểu Chiêu ở trong phòng của Ngọc Đường ngủ một lát đã, đứa nhỏ mới thật là mệt lả đi rồi.”

Bạch Thắng Văn nhanh tay mở cửa phòng, tiểu tâm dực dực giữ lại túi xách nhỏ trên lưng Triển Chiêu. Cố Hoài Y rón rén đưa Triển Chiêu đặt lên giường, tràn ngập yêu thương vươn tay vén mấy sợi tóc mái rơi trên trán đứa trẻ. Nhớ tới thân thế của bé, nét mặt Cố Hoài Y không khỏi hiện lên vẻ ưu thương. Bỗng nhiên trên vai truyền đến lực đạo bình ổn mang theo cảm giác ấm áp, cô quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt ôn hòa của Bạch Thắng Văn, khiến cho người khác đặc biệt an tâm: “Yên tâm, chúng ta nhất định có thể chăm sóc tốt tiểu Chiêu.” Cố Hoài Y nhẹ nhàng ôm hông của chồng, dịu dàng cười nói: “Ừ, nhất định có thể.”

Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy trong chốc lát, một lúc sau, Cố Hoài Y mới buông Bạch Thắng Văn ra, ôn nhu cười nói: “Ngọc Đường sắp về rồi, em đi làm cơm.” Hai vợ chồng lần lượt rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ai cũng không hề chú ý tới, tiểu Triển Chiêu trong cơn ngủ mơ bất an khóa chặt hàng lông mày, cúi đầu gọi: “Mẹ ơi…”

Cố Hoài Y ở trong nhà bếp tất bật chuẩn bị cơm tối, cuối cùng một món rau đổ vào nồi, thuần thục trở tay đảo qua đảo lại. Có tiếng chân nhẹ nhàng hoạt bát chạy về phía nhà bếp, sau đó là giọng trẻ con của một đứa bé trai thanh thúy vui vẻ vang lên: “Mẹ ơi con đói quá!” Cố Hoài Y nghe tiếng quay đầu lại, khấy con trai của mình khắp trán đầy mồ hôi, dựa ơ bên cửa nhà bến, dáng vẻ tươi cười cực kỳ xán lạn, có vẻ như chơi đến vô cùng hài lòng, cả vẻ mặt đều vô cùng đáng yêu. Động tác xào rau vẫn không dừng lại, Cố Hoài Y nhìn con trai cười cưng chiều, dịu dàng nói: “Ngọc Đường, con qua đây.”

Bạch Ngọc Đường 8 tuổi đi tới bên cạnh mẹ, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên: “Mẹ, chuyện gì nha?” Cố Hoài Y ôn nhu nhìn con trai, từ trong nồi vang ra tiếng xèo xèo nho nhỏ, dần dần tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mùi hương của cuộc sống đời thường, của gia đình bình dị, của sự đầm ấm nồng nàn. Cô ngồi xổm xuống, xoa xoa đỉnh đầu Bạch Ngọc Đường, êm ái nói: “Ngọc Đường ngoan, nói nhỏ một chút, em trai con đang ở trong phòng ngủ đấy.” Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên trở nên sáng rực như sao, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, con có em sao?” Cố Hoài Y khẽ cười trả lời: “Đúng rồi a, Ngọc Đường là anh hai, phải bảo hộ em con thật tốt nha.”

“Bây giờ con đi nhìn em có được không nha?” Bạch Ngọc Đường hưng phấn hỏi mẹ.

“Có thể a, nhưng không được đánh thức em, biết chưa nào? Đem túi sách cất vào trong phòng luôn nhé, một lát nữa cơm chín rồi, mẹ sẽ gọi các con.” Cố Hoài Y nhìn khuôn mặt tươi cười đầy hưng phấn mà tò mò của con trai, cũng bỗng nhiên vui vẻ.

Nhìn bóng dáng con trai chạy đi mất, Cố Hoài Y cười khẽ, cô tin tưởng Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ là một người anh tốt.

Bạch Ngọc Đường cẩn thận mở cửa phòng của mình ra, để túi sách xuống, nhón tay nhón chân đi tới bên giường, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Triển Chiêu đang ngủ say, tỉ mỉ chăm chú nhìn cậu em trai mới này, nhịn không được âm thầm tán thán.

Dáng dấp của nó thật đẹp quá, so với mình không kém bao nhiêu đâu. Bạch Ngọc Đường nghĩ như vậy, bất quá vẫn cảm thấy mình càng đáng yêu nhiều hơn một chút.

“Ư… Mẹ ơi, đừng…” Triển Chiêu khẽ nghiêng thân hình, bàn tay nhỏ bén giật giật, giống như là muốn nắm lấy cái gì đó, ngủ đến rất không yên. Bạch Ngọc Đường lại càng hoảng sợ, cứ nghĩ chính mình đã đánh thức nó, khẩn trương nhìn nó chằm chằm. Một lát sau, mới phát hiện em trai hình như đang nằm mơ thấy ác mộng. Nó thử đưa tay của mình ra, cầm lấy tay Triển Chiêu, Triển Chiêu lập tức nắm lấy thật chặt, không chịu buông tay, vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng cũng dần dần an tĩnh lại. Cảm giác này rất kỳ diệu, Bạch Ngọc Đường cầm bàn tay bé nhỏ mềm mại của Triển Chiêu trong tay, mới có cảm giác kỳ lạ khiến nó không muốn thả tay ra, đơn giản nó liền kéo chiếc ghế nhỏ qua ngồi xuống bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn Triển Chiêu.

Ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối, trong trời đêm như mực xanh, có vô số mảnh tinh quang nhỏ vụn như kim cương vỡ ra lóe lên những tia sáng bất định, như những đôi mắt an tĩnh nhìn xuống đại địa bi thương. Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hay biết, loại cảm giác ấm áp mà mềm mại trong lòng này, là chờ đợi.

Không ai biết được, không một ai, tất thảy đều không thể trở về.