Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 28: 28: Chương 27






Hồi ức luôn nhắm vào hối tiếc châm ngòi.

Kim Chung Đại đột nhiên nhớ tới Ngô Thế Huân đã từng nói với cậu một câu.

[Không thể chọn lựa giữa hai người, đó không phải là dịu dàng mà là nhu nhược...]
Giống như không cách nào cân nhắc giữa Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân, bây giờ những lời này tựa như bùa chú dán chặt vào lưng cậu, cũng bởi vì lựa chọn của mình, khi thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi cậu chỉ còn biết hối hận vì ban đầu đã không làm khác đi.

Biết rõ tới gần Phác Xán Liệt chắc chắn là đem mình chôn thây trong biển lửa lại vẫn như con thiêu thân lao đầu vào.

Sinh nhật Phác Xán Liệt qua đi thì anh bắt đầu ít xuất hiện ở Quảng Đức Lâu dần.

Hơn nữa, chính cậu luôn trốn trong phòng không đi đâu nên càng không chạm mặt anh, càng không biết đối phương đang làm gì.

Như vậy cũng tốt, không gặp không phải càng bình an sao.

Về phần Ngô Thế Huân, Kim Chung Đại nghĩ hắn còn có nhiều việc quan trọng hơn nên chỉ có thể cầu cho hắn hết thảy đều thuận lợi.

Cậu chưa bao giờ dự liệu được đó là lần gặp mặt cuối cùng của cậu và Ngô Thế Huân.

Hai người ngồi đối diện trong tiệm trà không nói gì, rõ ràng đã lâu không gặp, có hàng vạn nhung nhớ muốn thổ lộ lại kẹt trong cổ họng không thốt ra được.

Một mặt là vì bản thân Kim Chung Đại bởi vì cùng Phác Xán Liệt dây dưa mà hổ thẹn với Ngô Thế Huân, mà Ngô Thế Huân lại vì thế cục ngày càng bức bách mà trầm lặng không nói.

"Anh ốm quá..." nâng chén trà lên, Kim Chung Đại cuối cùng cũng mở miệng trước.

Cậu biết rõ Ngô Thế Huân đã chịu rất nhiều dày vò tinh thần khiến miệng của hắn đầy râu ria, trong mắt cũng hằn tơ máu.

"Chung Đại à...hứa với anh, bất kể thế nào đều phải sống thật khỏe mạnh..." Ngô Thế Huân cảm thấy nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt đều vô ích, cứng nhắc, duy chỉ có câu dặn dò này mới là thứ hắn thời thời khắc khắc giữ trong lòng.

Càng nói càng thiếu.

Tổng thự đã hạ lệnh điều tra, nghe tin từ tổ chức, đã có không ít đồng chí "sa lưới".

Không cầu đủ tốt số để có thể vượt qua lần rà soát này, huống chi hy sinh vì cách mạng chính nghĩa hắn cũng không oán trách, không hối tiếc.

Thời gian hơn hai mươi năm không dài cũng không ngắn nhưng hắn đã nỗ lực hết mình để cuộc đời mình không chút tiếc nuối.

Ngô Thế Huân hắn không vợ không con, trò chơi hồng trần chẳng qua chỉ là một cách để ngụy trang, lại may mắn tìm thấy một đóa hoa quật cường nơi ấy.

Đã dự liệu cho tình huống xấu nhất, đem hết mọi thứ an bài ổn thỏa, Ngô Thế Huân nghĩ vậy vẫn cố gắng làm ra một khuôn mặt tươi cười tự nhiên nhất dành cho Kim Chung Đại.

"Rốt cuộc anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao giọng anh nghe kỳ lạ như vậy..."

"Không có gì...chỉ là đã lâu không gặp, thấy em dường như chịu không ít khổ sở, đau lòng..."
Cầm tay Kim Chung Đại, Ngô Thế Huân đem hơi ấm từ tay mình truyền lại cho cậu, giống như yêu thương lan tỏa ra từ trái tim, không chút dư thừa, toàn bộ đều dâng hiến cho đối phương.

Chung Đại à, hứa với anh, nhất định phải sống thật tốt.

Mặc kệ tương lai cuộc sống của em có anh hay không.

Hai lá trà trong chén theo cơn gió thổi qua mà lay động trên mặt nước, vốn dĩ đang dính chặt vào nhau lại trôi về hai hướng trái ngược, càng lúc càng xa.

Ngày đó, Kinh Trập(1), Ngô Thế Huân bị chuyển đến chỗ thẩm vấn.

Sấm mùa xuân rền vang khắp trời như đang bất bình thay người anh hùng.

"Ơ, không nghĩ tới Ngô Đại đội trưởng của chúng ta lại có ngày trở thành tù nhân nha." Vương Vận Phong ngẩng đầu, bắt chéo chân ngồi trong nhà lao, nhìn Ngô Thế Huân dù đã bị đánh đến da tróc thịt bong nhưng trước sau vẫn không chịu khai nhận những nhân viên đảng ngầm, gã hừ lạnh một tiếng.

Ngô Thế Huân không lên tiếng, căn bản hắn khinh thường việc nhiều lời với loại tiểu nhân như vậy.

Hắn nhìn lầm gã Vương Vận Phong này, lúc trước khi làm nhân viên cần vụ dưới trướng hắn biểu hiện vô cùng chính trực, lại không ngờ đây là loại tiểu nhân vì tư lợi mà bán đứng người khác.

"Tôi nghĩ, đã đến lúc cho anh gặp một người bạn.

Để coi cái gì gọi là phong thủy luân chuyển." Vương Vận Phong hướng về phía Ngô Thế Huân huýt sáo một cái, bảo lính cần vụ dẫn một người vô.

Phác Xán Liệt?
Ngô Thế Huân trừng lớn mắt không thể tin được, cho dù người này đã khiến Kim Chung Đại chịu nhiều tổn thương nhưng hắn hoàn toàn không lường được Phác Xán Liệt sẽ qua lại với loại người bán nước nước cầu vinh như Vương Vận Phong.

Hơn nữa, trên người Phác Xán Liệt đang mặc đồng phục của Chính phủ Dân Quốc.

Từ đó mà nói, Phác Xán Liệt đích thị là biết được chuyện liên quan đến hắn nên mới đem tiết lộ cho Vương Vận Phong để đổi lấy toàn bộ hôm nay.

Nghĩ vậy, Ngô Thế Huân vô cùng xem thường Phác Xán Liệt.

Đáng tiếc, Kim Chung Đại lại quá yêu một kẻ tiểu nhân hèn hạ như vậy.

"Không nghĩ tới đúng không? Thời điểm anh lạm dụng quyền lực để hạ nhục tiểu huynh đệ này, nhất định không biết hôm nay chính là lúc cậu ta đòi anh nợ cũ." tiếng Vương Vận Phong oang oang kích thích màng tai Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân dứt khoát nhắm mắt không thèm nhìn tới hai gương mặt khiến hắn kinh tởm.

Phác Xán Liệt lúc này đã nhậm chức tại Sở An ninh, tất cả những thứ này đương nhiên đều là do Đoàn Gia Tân dẫn đường, nói là anh có công báo cáo tin tức "Phản Đảng", cấp trên ban thưởng.

Dù sao Quảng Đức Lâu hôm nay cũng chỉ còn được ngày nào hay ngày đó, Lý Viên Chủ đã lớn tuổi, cũng dần không còn sức quản thúc nữa rồi, nên Phác Xán Liệt liền tiếp nhận chức vị này.

Phác Xán Liệt từ chỗ Đoàn Gia Tân biết được Ngô Thế Huân đã bị bắt, đang bị thẩm vấn trong ngục, liền muốn đi gặp một chút.

Ngô Thế Huân ơi, xem ra ông trời có mắt, người ngang ngược càn rỡ cuối cùng đều không có kết cục tốt.


Phác Xán Liệt yên lặng cảm khái, chỉ là bản thân anh không biết suy nghĩ của bản thân mình hiện tại vô tri buồn cười đến cỡ nào.

Tựa hồ bị lời nói của Vương Vận Phong giựt dây, lại thêm ký ức không mấy tốt đẹp ngày trước, Phác Xán Liệt vốn đang giữ im lặng cũng đột nhiên lớn gan lên.

Anh từng bước đi về phía Ngô Thế Huân, học bộ dáng lúc trước, yêu cầu nhân viên cần vụ bên cạnh ép Ngô Thế Huân quỳ trước mặt mình.

Vương Vận Phong chứng kiến cảnh tượng này, khoái chí huơ huơ tay để mọi người còn lại thối lui ra khỏi phòng giam, để lại hai người này chậm rãi ôn chuyện".

"Ngô đội trưởng là người đã dạy cho tôi rằng phải có quyền lực mới có thể một tay che trời, coi mạng người như cỏ rác." Phác Xán Liệt nghiến răng, phun ra từng chữ từng chữ.

"Ha ha..." Ngô Thế Huân chỉ cười.

"Mày cười cái gì?"
"Tôi cười cậu tuổi trẻ ngông cuồng, cười cậu có mắt không tròng, cười cậu quá cố chấp."
Phác Xán Liệt nghe xong, nộ khí bừng lên, bảo nhân viên cần vụ đem roi tới, quất mạnh một cái vào người Ngô Thế Huân.

"Nhìn đi, bộ dạng tức giận này của cậu, thiếu kiên nhẫn cùng vì tuổi còn quá trẻ.

Còn cả bộ đồng phục buồn cười trên người cậu, chỉ làm cho cậu càng giống như gã hề chọc cười người khác thôi.

Nào còn chút bộ dáng Bá Vương ngày trước..."
"Đừng nói nữa!" Phác Xán Liệt nghe thấy hai chữ Bá Vương liền cảm thấy bực dọc, "Chúng ta đi tới tình cảnh bây giờ, hầu hết đều là do mày tạo ra.

Mày là tên đầu sỏ, nếu lúc trước mày không cưỡng ép Bá Hiền tiếp khách, chúng ta sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy?" Phác Xán Liệt nhớ rõ mồn tình cảnh khi đó cùng với mùi vị nhà tù u ám, ẩm ướt.

Nếu giữa ba người bọn họ không xuất hiện Ngô Thế Huân, có lẽ Kim Chung Đại vẫn là một Tiểu sư đệ ngây thơ, thuần khiết.

Toàn bộ đều đã thay đổi, mà tất cả nguyên do đều vì người trước mặt này mà ra.

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay đã không còn khả năng sống sót, thay vì để bí mật mà Kim Chung Đại không cho mình nói ra thối rữa trong bụng còn không bằng giật tấm màn che này xuống, ra sức vung vẫy trước mặt Phác Xán Liệt để xem hắn phản ứng thế nào mới được.

"Xán Liệt à, tôi nghĩ, cậu đã nhớ rõ những lời giễu cợt của tôi cho cậu, như vậy, cậu cũng có thể nhớ rõ lời tôi từng nói với cậu."
"Muốn bảo vệ người khác, trước hết phải xem mình có năng lực đó hay không, đừng để cuối cùng phải khiến cho người tay không tất sắt thay cậu giải quyết hậu quả." thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân đem toàn bộ câu nói lặp lại một lần, "Lúc đó đáng lẽ phải biết cậu thật quá ngu xuẩn, quả nhiên, cho tới hôm nay vẫn không hiểu ý nghĩa những lời tôi đã nói."
"Mày có ý gì?"
"Vậy cậu cảm thấy, nhờ đâu mà cậu và Biên Bá Hiền có thể bình an vô sự ra khỏi nhà lao? Chẳng lẽ cậu còn cho rằng lão Lý Viên Chủ keo kiệt kia lại có thể vì hai kẻ còn chưa hữu dụng mà đưa tiền cho tôi?"
Lời vừa nói ra, Phác Xán Liệt đã trầm mặc.

Vẫn còn đang chau mày giả định nhưng Ngô Thế Huân hoàn toàn không cho anh cơ hội suy nghĩ, lời kế tiếp thực sự như cái gai vô hình đâm vào từng lỗ chân lông Phác Xán Liệt.


"Là- Kim- Chung- Đại!"
Ngô Thế Huân cười lạnh, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt vẫn còn đang sững sờ.

"Là em ấy chủ động hiến thân, thay hai người nhận lỗi với tôi!"
Làm sao lại...làm sao như vậy được?
Phác Xán Liệt ra sức lắc lắc đầu, tiếng sét vang lên một tiếng thật lớn bên ngoài nhà lao như đánh vào trong lòng anh.

"Đứa trẻ đơn thuần ngây thơ như vậy, chỉ vì yêu cậu, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân kẻ lạ, thừa nhận hết tất cả những thống khổ vốn của người khác.

Rõ ràng trong lòng vô cùng đau đớn, lại thời thời khắc khắc vì cậu cùng người cậu coi trọng mà cố giả bộ mỉm cười."
"Em ấy sợ nhất, là cậu vì người mình coi trọng chịu nửa phần uất ức mà khổ sở, cho nên một mình lựa chọn dùng hai vai gánh vách hạnh phúc của hai người không chút quan hệ với mình."
"Người như vậy lại nhiều lần bị cậu làm tổn thương, trêu chọc, căm ghét."
"Em ấy rõ ràng không có một chút ý đồ hãm hại cậu và Biên Bá Hiền lại bởi vì một lần sai lầm, bị cậu thẳng thừng đẩy vào địa lao, trọn đời không được siêu sinh."
"Em ấy..."
"Đã đủ rồi!"
"Đừng nói nữa!"
"Tôi không muốn nghe!"
Người quỳ trên mặt đất chính trực ngẩng đầu không sợ hãi, cùng người trên cao nhìn xuống lại bối rối hoảng loạn tạo thành hình ảnh đối lập rõ nét.

[Mày không thể chối bỏ vị trí của Kim Chung Đại trong lòng mày.]
[Thực ra mày yêu cậu ta.]
Tận sâu trong đáy lòng, loại âm thanh ma quỷ lại một lần nữa vang lên, Phác Xán Liệt phát điên đấm vào lồng ngực, cảm thấy ngạt thở.

Cho nên, kẻ đầu têu thực ra lại là mình ư?
Đều là chút ít yêu hận vô cớ lại hóa thành tình thù như hôm nay.

"Phác Xán Liệt..." Ngô Thế Huân khẽ gọi tên Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt giương mắt nhìn Ngô Thế Huân, thấy hắn nháy mắt ra hiệu hy vọng có thể đuổi được hai nhân viên cần vụ đang đứng hai bên, anh khoát tay để hai người kia ra ngoài chờ.

"Tôi biết rõ tôi không sống được, mặc dù ấn tượng của tôi đối với cậu trước giờ đều không tốt nhưng tôi vẫn tin tưởng, hát nhiều về "trung trinh chính nghĩa" như cậu cũng không hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc bất tài.

Ít nhất, Kim Chung Đại yêu cậu cũng làm cho tôi còn chút tin tưởng với cậu.

Tôi tin em ấy, quật cường như em ấy ắt hằn có đạo lý của mình."
"Cậu tuổi trẻ ngông cuồng, hơn nữa lại mới vào chốn quan trường, đến lúc cậu nhìn quen những kẻ khác vì tiền quyền người lừa ta gạt đưa người dân vào thế nước sôi lửa bỏng sẽ hiểu tôi hôm nay tại sao lại đi vào con đường này.

Đương nhiên, tôi hy vọng những lời tôi nói hôm nay sẽ không như khi đó, tất cả đều thành gió thoảng bên tai.

Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu."
"Chung Đại là đứa nhỏ ngốc nghếch, chịu không ít khổ.

Cái chết của Biên Bá Hiền thực sự không liên quan tới em ấy, hy vọng cậu có thể tận dụng điều kiện tốt như bây giờ để điều tra ra thủ phạm.

Đừng hiểu lầm rồi căm hận em ấy.

Trách oan một người yêu mình là chuyện cực kỳ quá đáng lại hoang đường.

Sau khi tôi chết, không dám cam đoan cậu sẽ đối xử tử tế với em ấy, nhưng xin cậu, xin cậu cho em ấy một con đường an ổn để sống."

Lúc nói đến đây, Ngô Thế Huân đã nghẹn ngào không thể tả, chính mình chịu chết thì đã sao, nhưng chỉ luyến tiếc Kim Chung Đại.

"Cuối cùng, tôi vẫn xin cậu một việc.

Bắn tôi một súng để kết thúc đi.

Vương Vận Phong thầm nghĩ sẽ từ từ tra tấn tôi, nếu phải chết nát dưới tay hắn chi bằng đem mạng giao cho cậu."
Nghe đến đó, Phác Xán Liệt thất thần.

Quả thật như lời Ngô Thế Huân nói, mình thực sự ra đời chưa bao lâu.

Hôm nay đối diện với thỉnh cầu của Ngô thế Huân, anh có chút luống cuống.

"Lời muốn nói tôi đã nói hết rồi, cậu nhanh chóng động thủ đi, lát nữa Vương Vận Phong sẽ quay lại."
"Anh dựa vào cái gì để tin tôi sẽ giúp anh?"
"Tôi không tin cậu, nhưng tôi trước sau đều tin Kim Chung Đại."
Một cậu lại khiến Phác Xán Liệt lòng dạ rối bời.

Vận mệnh thật buồn cười, tự mày nói cái gì yêu Biên Bá Hiền lại không bằng nửa phần Ngô Thế Huân đối với Kim Chung Đại.

Nghe xong lời của Ngô Thế Huân...!nội tâm Phác Xán Liệt bỗng dâng lên sự kính trọng, hắn chính là nam tử hán.

"Được, tôi giúp anh."
Rút súng lục từ bên hông ra, nạp đạn lên nòng, nhắm ngay ngực Ngô Thế Huân.

"Huynh đệ, hy vọng cậu hưởng thụ di ngôn của tôi hôm nay." Ngô Thế Huân thản nhiên nhắm hai mắt, chờ đợi bóng tối buông xuống.

"Ngô đội trưởng, lên đường thanh thản!"
"Đoàng..."
Một phát súng này đã khiến Phác Xán Liệt suy tư rất nhiều.

Giống như trong khoảnh khắc đó có rất nhiều thứ lặng yên thức tỉnh, nhưng là cái gì, anh cũng không thể nói rõ.

Về Kim Chung Đại, về Biên Bá Hiền, thậm chí còn có Ngô Thế Huân, theo giờ khắc này, tựa hồ như bản án cũ trong tim anh bị xé toạt, một tờ mới được lấp vào.

"Xảy ra chuyện gì?" Vương Vận Phong nghe thấy tiếng súng liền vọt vào, chứng kiến Ngô Thế Huân ngã dưới đất, máu chảy đầm đìa.

"Thằng ngu xuẩn này, tại sao giết hắn?" trong cơn tức giận, Vương Vận Phong đấm Phác Xán Liệt một cú thật mạnh.

"Tôi...! bởi vì hắn ta nói năng lỗ mãng...tôi...trong lúc tức giận...mới..." Phác Xán Liệt giả vờ như sợ hãi, vội vã xin lỗi, quả thật như Ngô Thế Huân đã nói, Vương Vận Phong chính là muốn giữ Ngô Thế Huân lại để chậm rãi tra tấn.

"Ngu xuẩn, cút ra ngoài cho tao!"
Rời khỏi nhà lao, Phác Xán Liệt nhìn bầu trời âm u, lòng nặng trĩu thêm vài phần.

- ------------------------
(1) Kinh Trập: là tiết khí thứ 3 trong năm, khi Mặt Trời ở vào kinh độ 345.

Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm..