Qua sinh nhật không bao lâu, Kim Chung Đại liền nghênh đón một sự kiện quan trọng trong đời.
Quảng Đức Lâu đến lúc lựa chọn người mới để lên sân khấu, bọn họ là những nụ hoa được hết lòng tài bồi năm đó cũng đã đến lúc nên nở ra.
Bây giờ tự nhiên cũng không cần nhiều lời, ai có thể ký kết ai không thể trong lòng mọi người đều đã rõ ràng rồi.
Kim Chung Đại thật ra cũng không lo lắng việc ký kết, duy chỉ có sợ Lý Viên Chủ và Vương sư phụ cố chấp, mặc dù cậu hát tốt hơn Biên sư huynh nhưng sẽ không cho cậu và Phác Xán Liệt cùng lên sân khấu.
Từ đầu đến cuối, tâm nguyện không thể hoàn thành này ngày càng lớn dần, như một lỗ đen hút cậu vào bên trong, mãi cho đến khi lồng ngực cậu bức bối đến không thở nổi.
Mãi đến khoảnh khắc đặt bút ký tên xuống tờ giấy trắng, cậu cũng chưa khôi phục.
Yên lặng nhìn nét chữ thanh thoát rõ ràng mình tự viết xuống, mi tâm lại không hề giãn ra.
Cậu không biết, tờ hợp đồng này, là thứ khởi đầu cho cuộc đời đầy rẫy sai trái của cậu sau này.
Đã đi một bước về phía trước, sẽ không còn nhìn thấy đường để quay về nữa.
Đương nhiên, Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền, Đoàn Gia Tân cùng mấy người kia cũng ký khế ước.
Từ đó, bọn họ chỉ còn cách hy vọng trở thành diễn viên nổi danh một bước nữa thôi.
Lý Viên Chủ dẫn họ đi tới một sân khấu được dựng chuyên biệt.
Bọn họ rất ít khi tới nơi này, bởi vì Sư phụ không cho phép, cùng lắm cũng chỉ để cho họ đứng từ rất xa lén xem trộm nơi đầy khí thế phồn hoa này trông như thế nào, quả thực so với tiểu viện họ thường xuyên luyện tập cách biệt một trời một vực.
Biên Bá Hiền cười vuốt ve cây cột gỗ lim, tưởng tượng chính mình đứng trên kia xoay tròn một vòng, dưới sân khấu là những người mê xem mình hát, cao giọng gọi tên cậu.
"Các người đi chuẩn bị một chút đi, đêm nay là lần đầu lên sân khấu rồi, nếu tỷ lệ ghế không cao các người tự mình lo liệu." Đến thời điểm này, Lý Viên Chủ không còn là diện mạo chào hỏi nhã nhặn như ngày xưa nữa, giờ phút này gã là một thương nhân, cần dựa vào những con hát này để chèo chống sự nghiệp của gã, lời nói cũng lỗ mãng thêm vài phần.
Ở trong mắt gã, một tờ khế ước có chữ ký màu đen cũng dấu lăn tay đỏ tươi chính là một loại môi giới chuyển nhượng, những con hát này tựa như một kiện quần áo tầm thường, gã muốn mặc sẽ giữ lại, không muốn mặc nữa thì quăng đi.
Đêm đó, trong các vở diễn vẫn như trước không thể thiếu tiết mục sở trường của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền- "Bá Vương Biệt Cơ".
Lúc Kim Chung Đại nghe nói Lý Viên Chủ vẫn đem hai người kia cột cùng một chỗ, trong lòng lại buồn bực.
Thời điểm báo danh, cậu không chút suy nghĩ liền chọn "Quý Phi say rượu."
Chỉ cần hai người sau này hát một lần "Bá Vương", tôi liền làm một lần "Quý Phi".
Giống như một loại hờn dỗi, Đoàn Gia Tân thấy cũng phải bật cười.
Bởi vì Quảng Đức Lâu trước mắt vẫn còn một người đứng đầu bảng, tên Cổ Kim Minh.
Chỉ cần có vở kịch của hắn, buổi diễn đều gần như chật kín người.
Tiếng vỗ tay, khen ngợi, hoa tươi.
- --
Khó có dịp, lúc Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đứng đợi lên sân khấu cũng sẽ ở sau bức màn, lén nhìn Cổ Kim Minh và Đại võ sinh trong cùng đoàn hát- Hạ Chính Thiên hợp diễn những vở có tài tử giai nhân kia.
Nhìn hai người kia trên sân khấu, mỗi một động tác, mỗi một câu hát đều đón lấy những tràng âm thanh ủng hộ vang dội của khán giả, cả hai đều vô cùng hâm mộ.
Thế nhưng, khán giả chỉ nhìn thấy được ồn ào náo nhiệt trước sân khấu, lại chưa từng nghĩ đến những gian khổ cùng thê lương chốn hậu trường.
"Rốt cuộc cũng chờ tới hôm nay..." Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, mỉm cười cảm thán.
"Tuy nói là đến lúc này nhưng chúng ta còn cách điểm cao nhất rất xa.
Anh nhìn Cổ tiền bối và Hạ tiền bối đi, chúng ta còn kém nhiều lắm, nhất định không được tự phụ." Biên Bá Hiền như một người giảng giải đạo lý, nhắc nhở bên tai Phác Xán Liệt.
Hai người cũng đã thay xong trang phục và chuẩn bị tốt đạo cụ, chờ tới lúc lên sân khấu.
Hôm nay, ngay cả chờ lên sân khấu cũng có phòng riêng biệt, khiến bọn họ cảm giác được nhân vật cũng đã không còn giống như trước.
Phòng Kim Chung Đại ngay bên cạnh bọn họ, thế nhưng cậu đoán chừng hai người bây giờ có thể đang tình nồng ý đậm nên cũng không đi quấy rầy.
Tự mình âu sầu ngồi chậm rãi vẽ mày.
Đợi đến lúc cậu chuẩn bị hoàn tất đã nghe được âm thanh ủng hộ như sấm truyền đến từ tiền viện.
Nghe các Sư huynh xung quanh nói là hai người Phác Biên lên sân khấu, xem ra khán giả đối với hai người mới này cũng rất chào đón.
Trong phút chốc, cậu bỗng cảm thấy căng thẳng.
Với tư cách lên sân khấu một mình, cậu đương nhiên không thể so sánh với Biên Bá Hiền bên cạnh còn có Phác Xán Liệt hỗ trợ.
Nếu hát không tốt, không được ủng hộ thì cậu thật sự không biết phải làm sao.
Đột nhiên cậu chạm phải một vật cứng từ bên trong tay áo, run rẩy lấy nó ra, là cái chuông đồng ngày trước tranh giành với Biên Bá Hiền, thâm ý trong đôi mắt không khỏi sâu thêm, mang theo vẻ mặt ấm áp dùng ngón tay tỉ mỉ vuốt ve nó.
Duy chỉ có mỗi mày mới có thể ở bên cạnh tao thôi, phù hộ cho mình tất cả đều bình an.
Đã nhanh đến lượt cậu, người thúc giục từ tiền viện vội vã lôi kéo cậu tới phía sau màn che đứng.
Kim Chung Đại nhìn thấy hai người Phác Biên vừa rời sân khấu, giờ phút này cả hai mặt mày đều rạng rỡ đỡ đối phương, mật ngọt trong đôi mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
Không cần nghĩ cũng biết sân khấu của họ ắt hẳn vô cùng thành công.
Phác Xán Liệt nhìn thấy Kim Chung Đại sắp lên sân khấu, ngẩn người một chút.
Đợi đến khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, anh mới từ tốn cho cậu một ánh mắt cười.
Chẳng biết tại sao, trước mặt Biên Bá Hiền làm hành động như vậy lại cảm thấy có phần xấu hổ.
Mà Biên Bá Hiền hào hứng bừng bừng chạy tới nắm chặt tay Kim Chung Đại động viên cậu.
"Chung Đại à, đừng căng thẳng, cứ yên tâm hát như ngày trước là được, tụi anh ở sau sân khấu chờ tin tốt của em."
Kim Chung Đại khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng gật đầu rồi đi lên phía trước.
Kim Chung Đại chậm rãi tạo dáng, đợi hồ cầm kéo một tiếng liền mở miệng hát, "Trăng trên hải đảo không ngừng quay, gặp Thỏ Ngọc, Thỏ Ngọc sớm đã về phía Đông.
Ánh trăng kia rời xa hải đảo, đất trời sáng tỏ..." giọng hát trong trẻo, êm tai; dáng vẻ lại nhu hòa, tha thướt; ánh mắt đong đưa lưu chuyển nhu tình như nước.
Một đoạn Tứ Bình vừa hát xong, phía dưới vỗ tay không ngửng, không chút khác biệt nào với "Bá Vương Biệt Cơ" của hai người Phác Biên vừa nãy.
Kim Chung Đại trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem ra cũng là một khởi đầu tốt, bỗng có tinh thần, đem đoạn Hí phía sau diễn rất tỉ mỉ, Mãi cho đến màn cuối, Quý Phi trong men say mang theo mơ mộng vô biên vô hạn quay lại hậu cung trống vắng, dưới khán đài như dâng lên cơn sóng, từng lớp từng lớp vỗ ngược về phía cậu.
Tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc chứng tỏ cậu đã thu được sự ủng hộ và yêu thích không nhỏ, khóe miệng bất giác cong lên.
Sau khi kịch tan, khách nhân cũng dần dần rời đi, bên trong tiền viện chỉ còn vắng vẻ mà hậu trường lại vô cùng náo nhiệt, những người lần đầu lên sân khấu đều rất phấn khởi đến độ nói chuyện không ngừng.
"Quá tuyệt vời, nhìn mấy người kia, khen ngợi tán thưởng đến mức muốn khản cả giọng rồi." Biên Bá Hiền cảm giác vẫn còn chút dư vị khi còn trên sân khấu.
"Còn không phải do em thật sự có tài sao." Phác Xán Liệt sủng nịch vuốt vuốt tóc cậu, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng Biên Bá Hiền.
Thấy Kim Chung Đại thở hổn hển đi tới, Biên Bá Hiền vội đẩy tay Phác Xán liệt ra, bước lên phía trước kéo cậu.
"Chung Đại, lúc em hát anh nghe được tiếng hò hét dưới khán đài rồi, giỏi lắm!"
Vẻ mặt Kim Chung Đại ngượng ngùng, vẫn như trước chưa tin được rằng mình có thể đạt được thành công như hôm nay.
Một vài Sư huynh cũng nhao nhao đáp lời, đều nói hôm nay hai vị hoa đán Kim, Biên đều hát đến vô cùng hoàn mỹ.
Kim Chung Đại thoáng liếc qua Phác Xán Liệt, người nọ không nhìn cậu, trong ngực liền có chút khó chịu, vội vàng lấy tay che ngực, lại vờ nhưng không có chuyện gì tiếp tục đùa giỡn cùng những người khác.
"Xem ra, Tiểu sư đệ sau này sẽ một mình được diễn chính rồi, hôm nay khán giả sợ là bị vị "Quý Phi" này mê hoặc đến si mê rồi, ngay cả tôi bây giờ trong đầu cũng là giọng hát du dương của Tiểu sư đệ đây."
"Đâu có đâu có, Sư Huynh lại quá khen!" Kim Chung Đại vén tóc về phía sau tai, cúi đầu xuống cười cười.
Đột nhiên một tràng âm thanh huyên náo cắt đứt lời nói mọi người.
Một tên chạy vặt dưới sân khấu tay ôm một lẵng hoa chân nọ đá chân kia chạy vào.
Mọi người còn chưa thấy rõ ràng, cậu ta đã đi về phía hai vị hoa đán còn chưa tháo trang sức nói, "Đây là của một vị khách tặng cho vị hoa đán vừa nãy."
Lúc này, chỉ còn duy nhất Kim Chung Đại và Biên Bá Hiền trang phục lẫn tóc tai còn chưa cởi xong, hai người nhìn nhau, người xung quanh lại huyên náo liên tục, "Tiểu sư đệ, nhất định là tặng cho cậu rồi.
Nhanh nhận đi chứ!"
Kim Chung Đại chần chừ một chút, nhìn qua Biên Bá Hiền nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Nhanh như vậy đã nhận được quà của khán giả, điều này khiến cậu rất hân hoan.
Biên Bá Hiền híp mắt cười bảo cậu nhanh chóng nhận lấy.
Ai ngờ Tiểu nam đồng lại không buông ra, nói lại, "Không phải không phải, cái này không phải tặng cho vị hát Quý Phi, là vị trước đó nữa, Tiểu lão bản hát Ngu Cơ kia."
Lúc này, không khí bỗng chốc cứng lại, Kim Chung Đại trên môi còn treo nụ cười lập tức cứng ngắc tại chỗ, tay vừa giơ lên được một nửa cũng quên thu về, lúng túng mà lơ lửng giữa không trung.
Một đám người nhận ra mình tâng bốc sai chỗ liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Không ai nhìn thấy bàn tay Kim Chung Đại thu về, siết chặt thành nắm đấm bị che khuất dưới tay áo, càng siết càng chặt.
Còn Biên Bá Hiền mặt tràn đầy nghi hoặc nhận lấy lẵng hoa, nhìn thấy sắc mặt Kim Chung Đại không tốt, không dám mở mảnh giấy nhỏ trên lẵng hoa ra.
Từ trên bầu trời đột nhiên bị ném xuống mặt đất, bụi đất đầy miệng.
Kim Chung Đại trầm mặc, một mình đi đến trước gương trang điểm, nhìn phản chiếu lại rất nhiều gương mặt, trên miệng lộ ra một nụ cười vô cùng thê lương.
Là của anh, cái gì cũng đều là của anh.
Tất cả đều là của anh.
Bá Hiền à, em thật sự rất ganh tỵ với anh.
Biên Bá Hiền nhìn thấy Kim Chung Đại đưa lưng về phía mình, có chút mất mác nhưng cũng không dám chủ động nói chuyện với cậu.
Biết rõ đứa nhỏ này trái tim vô cùng nhạy cảm, lúc này đi trêu chọc cậu, đoán chừng buổi tối lại phiền muộn nên trước hết cứ đừng nói gì cả.
Đang cầm hoa đứng nguyên tại chỗ cũng không biết nên làm gì, lúc này mới quay đầu nhìn Phác Xán Liệt.
Nhưng ánh mắt Phác Xán Liệt lại nhìn chằm chằm mảnh giấy chướng mắt kia.
Đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, ở trong mắt anh nhìn ra, thà rằng lẵng hoa này là dành cho Kim Chung Đại còn hơn.
Không đợi Biên Bá Hiền mở miệng, anh liền nhanh chóng rút tờ giấy kia ra xem.
[Biên lão bản, giờ dậu hôm nay, rất hân hạnh đón cậu đến Ngô Phủ.]
Nhìn chữ ký tên, là một người tên Ngô Thế Huân, mặt Phác Xán Liệt lập tức đen lại, đem tờ giấy vo thành một cục, nắm chặt trong lòng bàn tay, tựa hồ như muốn siết nó thành từng mảnh vụn.
Biên Bá Hiền đụng đụng cánh tay Phác Xán Liệt lại bị đối phương dùng sức hất ra, cũng không biết anh có nhầm lẫn gì không, đột nhiên lại nổi giận với mình.
Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng liền bỏ đi ra ngoài.
Ai biết Phác Xán Liệt đi chưa được bao lâu, Lý Viên Chủ đã đích thân đi tới, khuôn mặt tươi cười kéo Biên Bá Hiền nói chuyện.
Kim Chung Đại qua hình ảnh phản chiếu trong gương nhìn thấy sắc mặt Lý Viên Chủ niềm nở, lực tay đang lau chùi mặt cũng mạnh thêm vài phần..