Phù Sinh Mộng Hận Phong Trần

Chương 6




Chỉ một khoảnh khắc mà ta ngỡ dài dằng dặc cứ như nghìn vạn năm, toàn bộ thời gian như ngưng đọng, phụ hoàng đột nhiên cười ha hả.

“Ahaha… Liên sơ, ngươi rốt cục cũng thật tình đối với trẫm mà nở nụ cười. Hảo, hảo…”

Trong mắt hắn như cũ vẫn tràn đầy kinh ngạc, nhưng hắn đúng là đang cười. Tiếng cười rất lớn, làm cho người ta dường như không nhận ra rằng thanh âm của hắn đang run rẩy.

“Không nên xưng Sơ nhi với trẫm.” Hắn có điểm thô bạo kéo ta vào lòng, kề sát tai ta nhắc nhở: “Trẫm nói rồi, trẫm không muốn làm trường bối của ngươi. Trẫm lại càng không phải cha của ngươi! Mà là nam nhân của ngươi, ngươi nhớ cho kỹ, trẫm là nam nhân của ngươi!”

Giọng điệu hung hăng, không biết là muốn ta nhớ kỹ, hay là muốn ép chính hắn phải nhớ kĩ.

Ta ngây người một lúc, rồi lại cười khổ.

Hắn lấy tay ôm ta, tuy rằng không dễ cảm thấy được, nhưng thật sự là có chút run rẩy.

Phụ hoàng không thể nào không sinh nghi ngờ, chỉ là, cho dù ta là Sở nhi, phụ hoàng cũng muốn quên đi, bất luận cái gì hắn cũng không muốn suy nghĩ đến điều đó.

Ta cúi đầu, không muốn hắn nhìn thấy khóe miệng không thể giấu nỗi cay đắng của ta, ôm lấy thắt lưng hắn, nhẹ giọng xin lỗi: “Liên sơ biết sai rồi, sau này sẽ không tái phạm.”

Ta thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ cũng không thể phụ hoàng bình tĩnh hơn, mu bàn tay hắn vẫn nổi gân xanh, bỗng nhiên toàn bộ phi tần ở hoa viên đều đỏ mặt vì chứng kiến cảnh hắn ôm lấy ta trở về tẩm cung.

Khuông mặt ung dung đoan trang của Hoàng hậu bỗng tái đi. Mọi người lặng ngắt như tờ, hiển nhiên bị cảnh phóng đãng của ta và Hoàng thượng dọa mất mật. Song lúc sắp rời khỏi ngự hoa viên, ta còn nghe được một thiếu nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Đồ con hát ti tiện! Mẫu hậu, người đừng vì thứ đê tiện đó mà tổn hại thân thể.”

Ta quay đầu, từ trên vai Phụ hoàng nhìn lại. Người lên tiếng là một thiếu nữ, trên tráng điểm một đóa mai bằng vàng, khuôn mặt như sen, lông mày như liễu, xinh đẹp hơn cả tiên nữ.

Thật ra, từ lúc yến tiệc vừa bắt đầu, ta đã thấy nàng. Nàng chính là hoàng muội của ta, cũng là Hạ Lan hoàng triều đệ nhất mỹ nhân, Lạc Diễm công chúa. Ta vẫn cố ý tránh ánh mắt nàng, nhưng lúc này đây lại bị nàng nhìn chăm chú, ánh mắt khinh miệt sắc nhọn như kim châm.

Ta yếu ớt nhắm hai mắt lại.

Phụ hoàng trở lại tẩm cung, vứt ta lên giường. Hắn từ trên cao trừng mắt nhìn ta chăm chú một

lúc lâu. Sau đó, hắn xé nát y phục ta, hôn mạnh vào cổ ta.

Hắn so với thường ngày thô bạo hơn nhiều, tiến nhập ta vừa nhanh vừa mãnh liệt.Hắn dùng môi che lại những tiếng rên rỉ của ta, thâm nhập hạ thân ta sâu hơn nữa, tựa hồ như muốn dùng vật ở hạ thân của hắn vừa cứng vừa nóng cháy mà đóng dấu vào cơ thể ta, mà chứng minh cái gì đó.

“Liên Sơ, nói! Trẫm là nam nhân của ngươi!”Hắn di chuyển như cuồng phong khiến ta nghẹt thở muốn ngất đi.Hắn cuối cùng chậm lại tiết tấu, nhìn chằm chằm hai mắt ta lúc đó đã gần như dại đi.

Mắt hắn như nảy lửa, vừa điên cuồng vừa chứa đựng tình cảm mãnh liệt.

“Nói mau!”Không nghe ta trả lời, sắc mặt hắn tái đi vì giận, vừa lộ vẻ lo lắng vừa có chút hoảng loạn.Hắn đột nhiên rút hạ vật ra khỏi hạ thân ta, rồi lại nhanh chóng thâm nhập sâu vào.

Ta đau đớn kêu lên. Hắn vỗ về hai thái dương vã mồ hôi lạnh của ta, khẽ hôn vào đôi môi run rẩy của ta.

“Nói đi, Liên Sơ. Ngươi thích trẫm, thích trẫm như là nam nhân của ngươi. Nói đi…”

Lần này không phải là ra lệnh nữa, mà là cầu xin.Ánh mắt hắn vừa lo sợ nghi hoặc vừa yếu ớt, khiến ta không chút nghi ngờ rằng nếu ta không đáp lại, hắn sẽ hóa rồ.

Phụ hoàng đang hướng về ta tìm chứng cứ – chứng cứ để chứng minh ta không phải con hắn Hạ Lan Sở mà chỉ là một con hát. “Sở nhi” hay “Sơ nhi”, chẳng qua là do trùng hợp mà thôi.

Dù là vua của một nước, cũng không thể gánh nổi nghịch luân đại tội này.

Ta nhìn thẳng Phụ hoàng, cố ép bản thân nở nụ cười: “Liên Sơ đương nhiên thích Hoàng thượng.

Mặc dù thỉnh thoảng Liên Sơ đầu óc hồ đồ, cư xử với Hoàng thượng như con trẻ, nhưng Liên Sơ tuyệt đối không dám xem Hoàng thượng là phụ thân!”

Ta nghiêng đầu, nhìn ngọn đèn cầy lập lòe ẩn trong chao đèn bằng lụa: “Liên Sơ phận bạc, sao lại có được cái phúc đó?”

Phụ hoàng thở phào như trút được gánh nặng, lẩm bẩm nói: “Trẫm biết mà, trẫm biết, là ngươi thích trẫm.”

Hắn kéo chân ta vòng lấy thắt lưng hắn, hai tay ôm trọn lưng ta nâng lên, đè hai vai ta xuống, hạ vật vốn đã xâm nhập ta hoàn toàn nay lại cố gắng đâm sâu vào thêm vài phần nữa, không lộ ra chút khe hở. Hắn cắn nhẹ hạ vật của ta, xoay hông, xoáy vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể ta.

Cơ thể ta vốn đã sớm bị Phụ hoàng khám phá hết các bí mật.Hắn hiểu rõ làm thế nào để kích thích dục hỏa của ta.

Dục hỏa bị kích thích bùng lên mãnh liệt, ta thét chói tai, nước mắt rỉ ra từ kẽ mắt nhắm chặt.

Là thống khổ, là khoái lạc, chính bản thân ta cũng không rõ nữa. Ta buông xuôi hoàn toàn, giống như con thuyền nhỏ giữa dòng nước xoáy, để mặc người lái là Phụ hoàng dẫn dắt.

Suốt một đêm, Phụ hoàng không buông ta ra.

Miệt mài cuồng hoan, kết quả là ta sốt cao, suốt hai ngày không xuống giường được.

Phụ hoàng cũng ở cạnh ta suốt hai ngày.

Hắn không hề tra hỏi ta bất cứ chuyện gì, phần lớn thời gian đều im lặng, chỉ nhẹ nhàng cầm tay ta vuốt ve. Ta trước mặt hắn lúc nào cũng mỉm cười, nhưng trong lòng lại khẽ rùng mình.

Lúc ta còn bé, Phụ hoàng cũng cầm tay ta vuốt ve thế này, ru ta đi vào giấc ngủ. Buồn cười thay, có lẽ chính bản thân Phụ hoàng cũng không biết mình đang làm cái gì.

Duy có một lần, ta uống thuốc hạ sốt của thái y, nặng nề ngủ mê đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta mơ hồ nghe Phụ hoàng run rẩy thấp giọng lẩm bẩm: “…Giống, quả thật… có điểm giống…”

Đầu ngón tay lạnh buốt run rẩy sờ mặt ta, nhưng vừa chạm vào thì đã lập tức rụt về như đụng phải lửa.

“…Trẫm không… không tin…” Một lúc sau lại nghe hắn khẽ lẩm bẩm, thanh âm nghe như từ trong kẽ tay phát ra, tuy rất khẽ nhưng ta vẫn nghe rõ.

Người say lúc nào cũng nói mình không say. Phụ hoàng bảo không tin, nhưng thật ra trong lòng hắn nghĩ gì, ta quả thật không muốn biết.

Sau khi bình phục, Phụ hoàng không chạm vào ta nữa. Bãi triều, hắn vẫn trở về tẩm cung, lặng lẽ nhìn ta pha trà, sao chép thi văn, nhưng dùng bữa xong, hắn lại đến chỗ Hoàng hậu hoặc một phi tần nào đó mà qua đêm.

Trong cung tin tức truyền đi rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, mọi người đều biết Hoàng thượng lạnh nhạt với ta, còn rỉ tai nhau khi nào ta sẽ bị đuổi khỏi cung. Những tiểu thái giám hầu hạ ta, ngày xưa vồn vã ân cần, nay mỗi khi Hoàng thượng không chú ý liền nhìn ta với ánh mắt quái lạ, hình như nghĩ rằng sao ta lại có thể mặt dày đến thế, rõ ràng bị thất sủng mà vẫn bình thản ung dung như không.

Có lẽ ta còn nghĩ quá tốt về chúng. Một bữa, nhân lúc ta ngủ trưa, hai tiểu thái giám nói chuyện phiếm ngay bên giường ta, thậm chí không thèm nhỏ giọng, tựa hồ chẳng quan tâm ta có bị đánh thức hay không.

Từ chuyện có bao nhiêu tú nữ vừa nhập cung, chuyện Phò mã của công chúa khôi ngô thế nào, chuyện các nương nương đấu đá nhau, rồi chuyện thái giám nào vừa được thăng chức, lĩnh được nhiều hơn bao nhiêu lượng một tháng… Cuối cùng lại chuyển sang nói về ta.“Anh em chúng ta thật là không may, bỗng nhiên lại phải đi hầu hạ một con hát hèn hạ, thành ra đi đâu cũng bị người ta khinh thường.” Tên thái giám vừa nói trước đây rất nịnh hót ta, lúc nào cũng công tử công tử.

Tên còn lại hừ một tiếng, giọng nói có phần hiểm độc: “Hắn không phải nhờ có khuôn mặt đẹp sao? Haha, Hoàng thượng đơn giản là muốn nếm của lạ, chơi đùa một chút, nhưng bây giờ chắc là chán rồi, để xem hắn còn ở trong cung được bao lâu? Thôi chúng ta cứ ráng nhẫn nhịn thêm vài ngày đi.”

“Cũng phải vậy thôi, không lẽ cứ để hắn ở lỳ chỗ này mãi.” Tiểu thái giám thở dài, sau lại cười nói: “Này, ngươi nói xem, lỗ huyệt nam nhân có phải còn sướng hơn so với nữ nhân không?”

“Muốn biết à?Vậy ngươi bữa nào đi tìm một thị vệ đại ca, để hắn ngủ với ngươi một đêm, xem xem có sướng không?”

“Ngươi muốn chết sao?” Tiểu thái giám cười mắng: “Cẩn thận hôm nào đó, ta mời hai đại ca đến chén ngươi bây giờ. Hì hì, nhưng mà nói thật, nếu tiếng tăm về khả năng giường chiếu của tên kép hát này là sự thật thì sau khi hắn rời cung rồi, muốn tìm một lão đại gia mà hầu hạ cũng chẳng khó khăn

gì!”

“Cần gì phải phiền phức như vậy?” Tên kia nháy mắt: “Ngươi không nghe nói hắn chính là nghĩa đệ của Lý Thanh Lưu đại nhân sao, cùng lắm thì lại quay về Lý phủ mà tận hưởng tuổi già thôi.”

“Lý đại nhân không phải đã thành hôn rồi sao?”

“Bây giờ, quan to quý nhân nào mà không noi theo Hoàng thượng, nuôi vài thiếu niên xinh đẹp ở nhà để làm cảnh? Ngươi cũng đừng quá ngạc nhiên chứ.”

Tiểu thái giám chợt hiểu, à một tiếng: “Thì ra vẫn còn kiểu hùa theo thế này. Chỉ là ta trước kia gặp qua Lý đại nhân kia, thấy hắn vẻ mặt chính trực, không ngờ cũng lại giống vậy.”

“Đừng có trông mặt mà bắt hình dong!Nghe thị vệ đại ca bên ngoài nói, Lý Thanh Lưu còn mấy lần nhân dịp Hoàng thượng không có mặt mà len lén đến xin gặp tên kép hát này. Thị vệ đương nhiên không dám cho hắn gặp, vì nể hắn là em rể Long đại tướng quân nên không đi báo với Hoàng thượng…”

Tiểu thái giám tấm tắc: “Hắn ăn gan beo sao mà dám làm vậy? Ngay cả người của Hoàng thượng mà cũng dám tơ tưởng đến!”

“Cái này gọi là ‘Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu’ (Ý nói được chết dưới gót chân người đẹp cũng là diễm phúc. Trong văn học Trung Quốc, hoa mẫu đơn thường được dùng để chỉ mỹ nhân), hahaha…”

Hai người bọn chúng càng nói càng bỉ ổi, ta cũng không thể tiếp tục giả bộ ngủ, đành ho khẽ vài tiếng.Bọn chúng vì vậy mới miễn cưỡng tạm dừng, ra ngoài nói tiếp.

Ta thẫn thờ nhìn cung điện hoa lệ nhưng tịnh không một bóng người, trầm hương lãng đãng, bốn vách tường vàng son lộng lẫy, thật giống hệt chiếc ***g giam lạnh lẽo.

Kiếp này, chẳng lẽ ta phải chết già ở đây? Ta vòng hai tay ôm lấy người, run rẩy toàn thân.

“Thần muốn xuất cung.”Khi đang dùng bữa tối, ta nhẹ nhàng bảo với Phụ hoàng.

Phụ hoàng vốn đang yên lặng uống rượu bỗng nhiên ngẩng đầu, chén rượu dừng giữa không trung.

“Liên Sơ vốn không nên ở lại trong cung, xin Hoàng thượng ân chuẩn.” Ta không nhìn hắn, cúi đầu nhìn chăm chăm hai cánh tay mình. Ở trong cung mấy tháng, được chăm sóc kĩ lưỡng, da ta so với trước lại càng trắng trẻo nhẵn nhụi.Nếu trở lại Lý phủ, Thanh Lưu nhất định sẽ giễu ta yếu đuối.

Nhưng vậy cũng tốt. Chí ít sau khi xuất cung, dù không làm được việc nặng nhưng ta vẫn có thể đi theo nghiệp cũ, làm một con hát hèn hạ. Ta nhất định sẽ rời kinh thành, không bao giờ trở lại nữa, sẽ không để những tin đồn làm phiền Thanh Lưu nữa.

Hắn sắp làm cha, sau này vợ đẹp con ngoan, tiền đồ rực rỡ. Ta dựa vào cái gì mà lại quấy nhiễu cuộc sống yên lành của hắn?

Ta đã có ba năm kia làm kỉ niệm. Ta lưu giữ sâu trong lòng đôi mắt trong vắt kia, suốt cả đời này, đến già, đến chết cũng nhất định không quên đi…

“Xoảng” một tiếng, chén rượu trong tay Phụ hoàng vỡ vụn. Hắn nắm tay lại, mặc kệ mảnh sứ vỡ còn vương đầy trong lòng bàn tay, thanh âm run rẩy nhưng vẻ mặt lại cực kì kiên quyết, không gì lay chuyển nổi: “Trẫm không cho phép.”

Hắn trả lời hệt như dự đoán. Ta từ khóe mắt thấy tay áo của hắn run lẩy bẩy, lặng lẽ gượng cười:

“Vì sao vẫn còn giữ Liên Sơ lại trong cung? Hoàng thượng biết rõ Liên Sơ là…”

“Loảng xoảng”, mâm cơm bị ném đi, bát đĩa văng tung tóe trên đất. Tiểu thái giám đang chờ bên ngoài sợ hãi đi vào định dọn dẹp, bị Phụ hoàng gầm lên một tiếng, sợ đến ngã ngửa, lồm cồm bò ra ngoài.

“Trẫm không biết!Trẫm cái gì cũng không muốn biết!”

Phụ hoàng đứng thẳng trước mặt ta, vóc dáng cao to, đôi mắt trừng trừng nhìn ta vẫn còn đang ngồi trên ghế, vẻ mặt giận dữ điên cuồng ta chưa thấy bao giờ, hung tàn như ác quỷ dưới địa ngục.

Trong nháy mắt, ta chợt nhận ra, trước mặt là Hoàng đế nắm giữ sinh tử của cả thiên hạ trong tay, chứ không phải là một người cha hiền lành của nhân dân bách tính.

Nhìn hắn run rẩy vươn tay về phía ta, ta bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ điên rồ – Phụ hoàng sẽ bóp chết ta.

Là thiên tử cao quý, là vua của một nước, danh tiếng của Hoàng đế không được phép bị nhơ bẩn; hoàng gia cũng không được phép có một hoàng tử lưu lạc trong nhân gian, làm một con hát thấp hèn; lại càng không thể chứa chấp một mối quan hệ loạn luân đầy nhục nhã giữa phụ tử.

Tất cả, chỉ cần ta biến mất, sẽ mãi mãi không ai biết tới.

Phụ hoàng, về điểm này thì lợi hại hơn ta rất nhiều, lại càng biết phân rõ nặng nhẹ hơn ta…

Ta khẽ nhếch khóe miệng, đợi cái chết giáng xuống. Dù sao, có thể chết trong tay Phụ hoàng, sau này sẽ không phải làm con hát uốn lưng lấy lòng người, không phải sống đầu đường xó chợ nữa.

Bàn tay to lớn của Phụ hoàng không siết cổ ta, nhưng bịt mắt ta lại.

“…Đừng, đừng dùng ánh mắt này mà nhìn trẫm…” Hắn kéo ta lại, để trán ta áp vào hông hắn, giọng nói từ trên vẳng xuống, âm trầm thê lương.

“Trẫm sẽ không để ngươi xuất cung… Trẫm sao có thể để ngươi lại lưu lạc nhân gian mà chịu khổ?…” Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt quanh mặt ta, hết lần này đến lần khác: “Ngươi là…

Ngươi là Liên Sơ của trẫm, sao trẫm lại có thể để cho ngươi bị bọn dân đen sai khiến bắt nạt?

Huống hồ, dù ngươi không lên đài hí xướng, chỉ cần rời khỏi cung, không còn trẫm bảo vệ, ngươi cho là Hoàng hậu cùng bao phi tần trước đây bị ngươi đoạt mất ân sủng có thể đơn giản buông tha ngươi sao?”

Hắn chậm rãi nói, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chỉ có ở trong cung, ở bên cạnh trẫm, ngươi mới được tuyệt đối yên ổn. Trẫm tuyệt đối không cho phép bất cứ ai trên đời này khinh rẻ ngươi, nói với ngươi một chữ bất kính.”

“Liên Sơ, Liên Sơ, trẫm rất khổ tâm, ngươi có hiểu không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, giọng điệu vừa thê lương vừa bất đắc dĩ: “Đó là cách duy nhất trẫm có thể đền bù cho ngươi.”

Ta trước mắt tối đen. Ta không thấy được vẻ mặt Phụ hoàng, cũng không thể bắt bẻ cách hắn sắp đặt cuộc sống sau này của ta. Chắc hẳn, Phụ hoàng đã phải suy nghĩ rất kĩ mới tìm được cho ta con đường sống duy nhất này.

Làm nam sủng của Hoàng thượng, bí mật mà sống qua ngày.Là Phụ hoàng đã vắt óc mới nghĩ ra cách này.

Chỉ là, ta thực sự không cách nào cảm kích hắn.

“…Nếu được phép lựa chọn, Liên Sơ tình nguyện… chọn cái chết…” Ta tê dại nói.

“Đừng nói nữa, không nên nói nữa…” Phụ hoàng tay run bần bật che miệng ta lại. Một lúc lâu sau, trong bóng tối mơ hồ vang lên tiếng hắn khẽ nỉ non.

“Trẫm xin lỗi ngươi… Trẫm không nên chạm vào ngươi…”

Ta nhắm mắt, mặc cho nước mắt lạnh buốt tràn ra.

Sự thực chứng minh, quyết định của Phụ hoàng là rất chính xác. Trong cung Hoàng hậu cùng phi tần, ngoài cung hoàng thân quốc thích, hết thảy nghe tin ta bị thất sủng thì mừng thầm không thôi, tranh nhau thừa cơ hãm hại. Thế nhưng Hoàng thượng không như bọn họ mong muốn, không những không đuổi ta ra khỏi cung, không chém đầu ta vì tội *** loạn cung đình như các

đại thần can gián, mà trái lại còn khiển trách họ một phen.

Ta như trước yên ổn ở trong tẩm cung Hoàng thượng. Những bảo vật quý hiếm nhất mà các nước cống nạp, Hoàng thượng đều ban hết cho ta. Ta đương nhiên không cần, dẹp hết vào một góc.

Phụ hoàng đương nhiên cũng biết ta không muốn những thứ đó, nhưng cứ hai ba ngày lại công khai ban thưởng một lần, ngày ngày lại cùng ta dùng bữa. Khiến cho mọi người hiểu rõ, ta dù không được sủng hạnh nữa, nhưng vẫn là người tâm phúc của Hoàng thượng.

Nước đi này quả thật rất hiệu quả.Mọi người trong cung lại tươi cười niềm nở với ta như trước.

Bọn tiểu thái giám cũng lại vồn vã ân cần như xưa.

Đời người, cũng không còn gì hơn thế này. Ta cuối cùng không nghĩ ngợi gì nữa, sống hay là chết cũng đều không quan trọng nữa, tất cả chỉ như mây trôi ngoài cổng thành.

Ta ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, mọi chuyện đều có người khác làm hộ, so với trước còn mập mạp hơn một chút.

Đây có phải là cuộc sống của thái tử không? Ta nhìn gương cười châm biếm, hắn cũng nhìn ta mà cười lại. Hai mắt ta uể oải vô thần, tĩnh lặng, trống rỗng như người hấp hối.

Phụ hoàng hết sức ngạc nhiên, ra lệnh thái y tẩm bổ cho ta bằng những thứ quý giá nhất, tìm mọi cách để ta chịu mở miệng nói, cùng ta hòa mực thơm mặc sức vẽ nguệch ngoạc, lại còn đưa ta ra khỏi tẩm cung, dạo chơi thả diều bên hồ.

Hắn dường như muốn đem hết những sủng ái suốt mười chín năm qua dồn lại, đền bù cho ta. Mà cũng có lẽ là để chuộc tội… Cả ta và hắn cũng không rõ nữa.

Ta mỉm cười, tùy ý Phụ hoàng sắp đặt. Những lúc Phụ hoàng vắng mặt, ta đến bên cửa sổ, mơ màng nhìn hoa bay theo gió, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa nhỏ giọt vang vang trong trẻo. Ta nghĩ về Thanh Lưu, nghĩ về Tiểu Vũ, chỉ riêng tương lai là không nghĩ đến.

Ta vốn không có tương lai để mà nghĩ đến.