Edit: NhiNhi
Mặt trời lên cao chíu rọi ánh sáng chói chang xuống cách đồng cỏ rộng nghìn dặm, đại đội nhân mã đang dần dần tiến lên phía trước.
Ngày qua ngày, Ung Dạ Vương gặp phải từng tóp quý tộc đi trước đến Băng Hải, đội ngũ ngày càng trở nên náo nhiệt.
Ô Thuật Nạp kia là một người thật sảng khoái, đêm đó bị Thương Tịch Tuyệt ném đi làm hắn uống phải một bụng nước lạnh, sau khi tỉnh rượu biết mình đuối lý ngược lại cố ý hướng tới Thẩm Thương Hải mà tạ tội.
Sau giờ Ngọ ngày hôm đó, Thẩm Thương Hải ngồi ở bên trong xe, nghe thấy bên ngoài tiếng người ồn ào, còn xen những âm thanh ca nhạc vui vẻ. Hắn xốc lên bố liêm ( rèm xe), một biển người tươi đẹp hiện ra trước mắt.
Nước màu xanh lam phản chiếu vòm trời màu xanh biếc giống như một bảo khố ( bảo vật) đẹp không tì vết lẳng lặng nằm giữa trời đất. Xa xa là mấy ngọn núi cao chót vót nổi bật là những mảng băng tuyết, vào lúc mặt trời lặn khúc xạ những tuyết quang đẹp rực rỡ.
Những đám cỏ bên hồ mọc chằng chịt những mảng to nhỏ khác nhau như những túp lều trong rất sặc sỡ, thỉnh thoảng có nhiều kỵ sĩ mạnh mẽ giục ngựa giữa những đám cỏ mà chạy bay lên biết bao là bụi đất.
Ung Dạ Vương kéo ngựa chạy chậm lại, vẻ mặt mệt mỏi bây giờ mới hiện ra một nụ cười hờ hững, quay đầu nói với Thẩm Thương Hải: “Ngày mai có một sự kiện, xem như chúng vượt qua ”.
Thẩm Thương Hải ở Tây Vực cũng đợi không ít thời gian, lại vẫn là lần đầu thấy một cảnh như thế này cũng ngưng mắt nhìn kỹ, những chiếc lều chiên hoa lợi lộng lẫy và cột cờ dựng đứng với nhiều màu sắc bay phất phới, những lá cờ với những họa tiết không giống nhau phải làm các bang, tộc ghi nhớ kỹ. Không có lá cờ của Bán Nguyệt Quốc bên trong hắn nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, lại có cảm giác như đã trút bỏ được một gánh nặng trong người. Tâm tư ở sâu trong lòng cũng không mong sẽ gặp lại Phục Nghệ, Thương Tịch Tuyệt mới tới nơi đây nên cũng không muốn tăng nỗi buồng phiền cho hắn. Bất quá Thương Tịch Tuyệt bây giờ đã thay đổi tính nết, lúc này đây Thẩm Thương Hải tốt nhất là dấu mình trong xe ngựa không gặp bất luận kẻ nào mới là thượng sách.
Lúc này đã hết đường những đội quân mã tảng ra tìm chỗ hạ trại, Ung Dạ Vương vui mừng trong im lặng, liền thúc ngựa chạy đến bờ hồ không có một người nào mới xuống xe, cùng Thương Tịch Tuyệt hạ trại.
Phía sau, Hồng Y nam tử cũng theo lại đây, cười nói: “Bên kia nhiều người tranh cãi ầm ĩ, vẫn là nơi này im lặng.” Từ trong xe lấy ra lều trại,chăn chiên, rồi nhảy xuống xe, cùng Ung Dạ Vương cách đó không xa bắt đầu bố trí.
Ung Dạ Vương cũng một mực đoán không ra Hồng Y nam tử một mực đến Băng Hải không biết có ý đồ gì nhưng thấy hắn không cố ý hiển nhiên không muốn lộ dạng, hắn trong lòng không khỏi khẽ động.
Bắn Nguyệt Quốc cùng Trung Nguyên giao chiến chính hàm ( thi uống rượu), mấy người Trung Nguyên không ngại đường xa nghìn dặm đến đây cùng quý tộc Tây Vực tham gia đại hội săn bắn hay là muốn nhân thời cơ mà quấy rối, thậm chí là ám sát người? Nghĩ đi nghĩ lại rồi lại phủ định những suy đoán của mình.
Nếu đối phương thật sự là thích khách, sẽ không mang theo đứa nhỏ, bất quá cũng có thể là dùng để che dấu người...... Hắn lòng có đăm chiêu, ánh mắt cũng hướng bên kia, bắt gặp rèm che được khéo lên. Hắn híp lại hai tròng mắt, đang muốn nhìn xem trong xe cái người thủy chung không lộ diện đến tột cùng là người phương nào.
Chui ra từ trong xe, một nam đồng khoảng ba bốn tuổi linh hoạt nhảy xuống. Tóc dài buông xuống tới bên hông, đen như ô đàn mộc, hai tròng mắt thanh thấu sáng, tuổi còn nhỏ đã tuấn tú phi phàm.
Hắn nhìn bên kia đang vui chơi rồi lao đến đoàn ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn đang kìm nén sự hưng phấn, bám lấy tay áo Hồng Y nam tử nói: “Thúc thúc, ta cũng muốn đi kỵ mã.”
Hồng y nam tử cười khúc khích, nhẹ xoa đầu nam tử khen: “Có chí khí. Chờ thúc thúc làm xong liền cho ngươi mua Thất Tiểu Mã rồi dạy ngươi cưỡi.”
Nam đồng một tiếng hoan hô, nhảy nhót không thôi.
Ung Dạ Vương thấy đứa nhỏ này đáng yêu cũng bất giác mỉm cười, bao nhiêu những nghi ngờ đều biến mất. Thầm nghĩ mấy người này có lẽ là nghe nói có sự kiện, thuần túy đến xem náo nhiệt.
Lại nghe Hồng Y nam tử cách màn xe nói với nam đồng: “Đừng quên có thể sánh bằng ngươi mạnh mẽ nhiều lắm, muốn làm thì năm ngươi mười ba, mười bốn tuổi là thời điểm, còn không sẽ không còn cơ hội cưỡi ngựa đâu! Đều phải ta ôm ngươi mà cưỡi kỵ mã, ha ha ( ngay đây em không hiểu chị sửa lại đi)
“A, ngươi lại nhớ tới chuyện khi xưa của ta mà cười.” Hoa lệ như thiên kia lại cất âm thanh cười khẽ.
Ung Dạ Vương lại nghe thêm vài câu, hai người còn trẻ kia đàm tiếu rất thú sự, hắn không hề để ý tới.
Ba lều trại không lâu liền lục tục ở ven hồ dựng thẳng lên.
Hồng y nam tử bận rộn xong, quả nhiên bế nam đồng đi về phía mọi người mua mã.
Mọi người tới tham gia đại hội săn bắn mỗi năm một lần, cùng nghĩ muốn ở trên lưng ngựa đại triển thân thủ, mang đến đều là con ngựa cao to sức bàn chân vững vàng, nào có Tiểu Mã nào mà bán. Hồng y nam tử lượn hai vòng, cuối cùng dừng lại con ngựa trắng nhỏ, quay về đến bên hồ giáo dạy nam đồng cưỡi kỵ mã.
Nam đồng cực kỳ trí tuệ lớn mật, không bao lâu đã có thể chính mình chấp cương, kỵ đắc có bản có mắt.
Thẩm Thương Hải ngồi ở trước lều trại, thấy thế liền kìm lòng không đậu nhớ lại nhiều năm trước ba đệ đệ thường ở trước mặt hắn đùa giỡn, chơi đùa, cưỡi ngựa, bắn cung, luyện kiếm, mà hiện giờ Nhị đệ, Tam đệ thi cốt đã hàn, Tứ đệ từ lâu cũng không có tin tức.
Đột nhiên mãnh liệt nhớ nhà, miệng hắn sửng mỉm cười rồi trở nên khô khốc, nguyên bản còn tính toán chờ sau sự kiện Băng Hải sẽ mang Thương Tịch Tuyệt trở về Giang Nam, trơ mắt mà xem hành trình trở về Giang Nam sợ là sẽ không bao giờ.
Hắn hướng đứng ở bên cạnh Thương Tịch Tuyệt lặng yên thoáng nhìn, Thương Tịch Tuyệt đang nhìn ở chỗ xa xa. Hắn thuận tầm mắt nhìn lại, bên kia là một tòa lều da trâu chiếm một khoảng rộng ngoài lều là những thị vệ đi tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt, trên cột cờ là những lá cờ thêu những hoa văn màu ngọc bích đang bay phất phới trong gió.
Nguyên lai Vĩnh Xương quốc cũng sớm có người tới, không biết tới có phải hay không bên kia là Hạc vương gia? Thẩm Thương Hải gặp Thương Tịch Tuyệt nhìn ra được thần, hiển nhiên là bị nỗi nhớ quê lại gợi lên, ngực hắn cũng trở nên chua xót, khơi dậy nỗi tự trách trong lòng.
Nam nhân này vì hắn, ngay cả mệnh cũng có thể bất cứ giá nào, lại không tiếc buông tha cho tất cả, đến đưa mắt không quen Ung Dạ tộc, chỉ vì đi theo làm bạn hắn. Đối cố quốc thân nhân tư niệm, quyết định sẽ không so với hắn những việt cỏn con này, không trước mặt hắn làm những đều quá lố nào. Phần tình nghĩa này, thế gian lại có mấy người có thể làm được?
Hiện tại chính là bệnh cũ tái phát, lời nói và việc làm đối với hắn có vẻ hà khắc, hắn cũng đã bắt đầu dao động, không khỏi cũng quá thực xin lỗi Thương Tịch Tuyệt.
Áy náy cũng mất đi ( câu gốc: áy náy du nhiên nhi sinh) hắn nhẹ kéo ống tay áo Thương Tịch Tuyệt, chống lại ánh mắt buông xuống của Thương Tịch Tuyệt, thấp giọng nói câu thực xin lỗi.
Thương tịch tuyệt trên mặt vẫn đeo khăn, biểu tình không thể nào nhìn thấu được, nhưng nghe đến Thẩm Thương Hải giải thích một câu không đầu không đuôi, ánh mắt hắn có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thẩm Thương Hải, không hé răng.
Thẩm Thương Hải bị hắn nhìn cũng có chút lúng túng nhưng cũng không tránh tầm mắt bén nhọn hắn, ngược lại càng nắm chặt cổ tay Thương Tịch Tuyệt, ôn hòa mỉm cười nói: “Tịch tuyệt, bất luận có chuyện gì ta cũng sẽ không vô tâm mà vứt bỏ ngươi.”
Đầu mày nam nhân nhíu lại, nhìn Thẩm Thương Hải đắn đo cả nữa ngày mà toàn nói những điều ma quỷ, cuối cùng bỏ ra tay hắn, ôn hoà nói: “Tùy ngươi. Bất quá sau này ngươi cũng đừng hối hận.”
Ban đêm trên cỏ phát lên rất nhiều lửa trại, mọi người ngồi vây quanh lều cao giọng đàm tiếu, tận tình uống thả cửa.
Ung Dạ Vương là có tiếng là không mừng xã giao, nên cũng không ai đến mời bọn họ cùng đi. Bên kia Hồng Y Nam Tử và Ô Thuật Nạp trên tay là một mớ hỗm độn thức ăn, đêm nay có thái độ khác thường, không đi ra ngoài uống rượu mà lại sớm liền vào lều trại. *
Thẩm Thương Hải cùng y mà nằm lắng nghe những thâm âm bên ngoài lều: gió đêm khẽ kêu, hồ nước chụp ngạn, mắt da tiệm trọng.
Thương tịch tuyệt ngồi ở chiên thảm biên, thiêu chaý những cành cây phát ra ánh sáng đỏ sậm, lần thứ hai cẩn thận cùng Thẩm Thương Hải yên bình sắc mặt, ánh mắt có chút suy tư bàn tay bất giác duỗi tới khuông mặt Thẩm Thương Hải mà nhẹ vuốt ve.
“Ân......” Không gian buồn ngủ mông lung, Thẩm Thương Hải cảm thấy trên ặt ngứa ngứa nên nhất thời thanh tỉnh.
Đột nhiên bất gặp cặp mắt trong suốt như biển rộng hướng mình trông lại, Thương Tịch Tuyệt tâm đầu cũng không biết vì sao lại xẹt qua một tia ảo não, mạnh thu tay lại đứng dậy, đi đến bên kia ngủ.
Thẩm Thương Hải sờ lên mặt mình, trên đó còn vương lại hơi ấm ôn nhu của nam nhân, hắn tim đập mạnh và loạn nhịp, nhịn không được muốn cười. Tịch Tuyệt này, rõ ràng thừa dịp hắn ngủ say mà trộm đến thân cận hắn, sau bị hắn phát hiện lại bài ra tư thế lãnh khốc quanh năm.
Hắn thật đúng là không dự đoán được, Thương Tịch Tuyệt tính cách như vậy lại có một mặt không được tự nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thương Hải bị âm thanh sôi trào bên ngoài đánh thức. Rửa mặt chải đầu sau ra lều trại, ánh mặt trời chiếu một màu đỏ trên cao nguyên. Bầu trời một màu xanh biếc, những đám mây trắng như truyết, từng đám nhỏ trôi bập bềnh trên bầu trời trong xanh, lại đếm những hình ảnh ngược trên hồ nước, chúng chìm nổi trong nước vô số tuyết liên.
Mặt cỏ ở trung tâm giờ đây đã xây một tòa đài cao, trên mặt đất có vài người, Ung Dạ Vương ngồi cùng một nhóm người, bên cạnh hắn là một nam tử ăn mặc tươi đẹp, bất quá trên mặt Thẩm Thương Hải vẫn quen thuộc mặt nạ hoàng kim.
Thẩm Thương Hải xa xa vừa thấy thân hình người nọ, quả nhiên là Hạc Vương Gia người Vĩnh Xương Quốc, hắn theo bản năng quay đầu lại hướng lều trại chính mình mà nhìn nhìn, Thương Tịch Tuyệt vẫn chưa cùng đi xem náo nhiệt. Nhớ tới lúc ở Vĩnh Xương cung khi kia, Thương Ngâm Hạc đối với hắn địch ý dày đặc, hắn liền chen chúc đám người bên ngoài, không muốn thù cũ lại tái diễn, miễn cho bị Thương Ngâm Hạc nhận ra, lại sinh nhiều rắc rối.
Lúc này trên đài cao mấy người lục tục đứng dậy nói chuyện, Thẩm Thương Hải lại cách xa nên không nghe thấy rõ, vừa hỏi quần chúng đang hưng phấn kế bên, mới biết đây là sự kiện từ Tây Vực các quốc gia luân lưu làm chủ trì, lần này đến phiên Vĩnh Xương Quốc làm chủ trì, mà trên đài cao này là dư nhân từ các tộc đề ra thi đấu trọng tài.
Sau một vòng ca múa, các thí sinh tham gia thi đấu liền luân phiên lên sân khấu. Điêu dương, đua ngựa, bắn tiễn, các bang giỏi ra hết, dần chiếm được sự ủng hộ của đám người đang vây xem.
Thẩm Thương Hải ngồi trên xe lăn, bị các nam tử to lớn phía trên che hết tầm mất, cái gì cũng không nhìn thấy. Nghe xong một lát, cũng bất đầu buồn ngủ, thôi động xe lăn đang muốn ly khai, phía sau vang lên giọng cười hào sảng của nam nhân: “Nguyên lai ngươi đã ở nơi này. ”
Hồng Y nam tử vẫn đầu đội đấu lạp, bước đi đến, sau là nam đồng cưỡi cổ hắn, nhìn cảnh tượng náo nhiệt giữa sân, mặt mày hớn hở.
“Ta đang chuẩn bị đi trở về.” Thẩm Thương Hải nghiêng xe lăn chuẩn bị đi.
Hồng Y Nam Tử nhìn quanh bốn phía, hiểu rõ địa điểm gật đầu.”Ngươi như vậy thật là xem không thấy cái gì, muốn hay không ta đẩy ngươi đi vào? Đúng rồi, cái bằng hữu kia của ngươi đâu? Hắn thương thể hẳn đã tốt, sao không đến đẩy ngươi?”
Trầm biển cả xấu hổ cười cười: “Hắn không thích náo nhiệt.”
Nam tử nga thanh, lược hơi trầm ngâm, cười nói: “Ta xem hắn là có tâm bệnh, viện cớ là không muốn gặp người khác đi.”
Thẩm Thương Hải không ngờ nam nhân tùy tiện này lại có tâm tư nhạy cảm sắc bén, đột nhiên lại nghĩ tới lời nói của nam tử ngày đó, tâm động chi dư, nhìn nam tử còn thật sự nói: “Các hạ ngày ấy nói quý hữu có thể chữa hết bệnh cho bằng hữu ta, chính là thực?”
Hồng Y nam tử chưa mở miệng, nam đồng đã giòn giã nói: “Phụ thân nói có thể trị, liền nhất định có thể trị, phụ thân ta lợi hại nhất!” Tròng mắt nam đồng vòng vo, lại thêm một câu: “Thúc thúc cũng lợi hại nhất!”
“Tiểu tử kia, như vậy mà ngươi cũng có thể nói!”
Nam tử bật cười, sau quay qua Thẩm Thương Hải nói: ” Bằng hữu kia của ta nếu không nắm chắc, cũng sẽ không lung tung nhận lời. Chẳng qua ngươi bằng hữu kia khối bớt quá lớn, muốn xóa bỏ phải có một khối lớn mảng da của người khác ở phía trên, cũng có không ít mạo hiểm, không biết ngươi có đồng ý hay không.”
Nghe nói phải lột da, Thẩm Thương Hải không khỏi lo sợ bất an. hắn cũng biết nhiều cách chữa bệnh rắc rối khác cũng gặp qua không ít cách chữa lạ lùng, nhưng lột da đi rồi hoán đổi lại nghe sơ qua, bất giác cũng không tưởng tượng nổi. Huống chi đó là làn da trên người Thương Tịch Tuyệt, liên quan ngũ quan,trong quá trình chữa trị có chút sai lầm thì có thể nguy hiểm đến tánh mạng, hắn cũng không dám dễ dàng thay Thương Tịch Tuyệt quyết định ”
Chuyện này phải phải hỏi chính bản thân hắn mới được, bất quá Thương Hải vẫn cảm tạ quý hữu.” Hắn ở ghế tựa nhẹ cuối thấp người cảm tạ rồi chậm rãi trở về.
Thương Tịch Tuyệt ngồi xếp bằng ở lều trại, nghe thấy tiếng bánh xe đi vào, hắn giương mắt, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Không gặp được Phục Nghệ có chút thất vọng?”
Trầm Thương Hải thong dong mỉm cười: “Ngươi hơi nghĩ nhiều, ta chỉ là tùy tiện đi một chút hít thở không khí. Ngươi nếu không thích, ta sẽ không đi.” Hắn nhìn trộm thần sắc Thương Tịch Tuyệt, rồi nói tiếp: “Ngươi không nghĩ lại ở nơi này chúng ta không bằng đi cùng nói Ung Dạ Vương một tiếng, về trước Ung Dạ tộc cũng được.”
Thương Tịch Tuyệt vốn định chê cười hắn vài câu, ai ngờ Thẩm Thương Hải hôm nay cư nhiên tỏ ra thái độ bình thường còn đối với hắn vài câu nói móc không chút để ý, làm cho hắn cảm thấy như đánh một quyền vào bông vải, mềm nhũn không chỗ gắng sức. Hắn hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thẩm Thương Hải lần này đi ra, sợ đường xá xa xôi, trên đường nhàm chán bực mình, cố ý mang chút giấy và bút mực dùng để tiêu khiển. Giờ phút này nhàn đến vô sự, nhớ tới lần trước thợ rèn ttrong tộc đã đáp ứng giúp hắn thay đổi dã thiết thành phong tương ( không biết là cái gì nữa bó tay câu này ùi), liền cầm trang giấy để ở trước mặt, tiện tay vẽ đứng lên.
Hắn một đường tu sửa chữa sửa, cũng không biết thời gian trôi qua, đợi cho trong bụng đói khát, mới phát giác đã qua buổi trưa. Lúc này bên ngoài mọi người hò hét kêu lên vui mừng, tiếng gầm ở mỗi trận càng to, trận thi đấy bây giờ đã hừng hực khí thế không thể dừng lại.
Một khoảng ồn ào đinh tai nhức ốc, bỗng dưng dị động.
Thẩm Thương Hải ở trong trướng cũng có chút rung động nhẹ, mờ mờ ảo ảo có chút ngàn kỵ phân đạp tới, sự kịch liệt ở đầu trận đấu cũng dần dần yên tĩnh lại.
Hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, bên kia Thương Tịch Tuyệt đang nhấm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt ra, mang theo tia châm chọc cười lạnh nói: “Thật lớn và phô trương hẳn là Phục Nghệ đến rồi.”
Thẩm Thương Hải hơi hơi chấn động, bên tai dĩ nhiên nghe được những bàn luận từ đám người trong gió bay đến.”Bắn Nguyệt Vương đến đây, ta còn nghĩ Bắn Nguyệt quốc đang cùng Hạ Lan hoàng triều giao chiến, không rảnh mà tới tham gia đâu!”
“Tái vội, cũng không có thể bỏ qua sự kiện Tây Vực này!” Mấy người khác phản bác nói.
Quả thật là Phục Nghệ! Trong lòng Thẩm Thương Hải nhất thời lộn xộn, sợ run một lát, cuối cùng bỏ xuống bụng đầy tạp niệm, thả giấy bút, kính tự đi tìm lương khô nhét đầy dạ dày.
“Tịch tuyệt, ngươi cũng đã đói bụng?” Hắn đem một đại khối phong kiền thịt bò đưa cho Thương Tịch Tuyệt.
Nam nhân lại không tiếp, còn nghiêng người liếc hắn, chậm rãi nói: “Ngươi không nghĩ đi ra ngoài gặp Phục Nghệ?”
Suy lại mà nói, Tịch Tuyệt vẫn còn đang uống một bình dấm chua năm xưa. Thẩm Thương Hải dưới đáy lòng bất dĩ lắc đầu, mỉm cười đem lương khô nhét vào trong tay Thương Tịch Tuyệt.”Ta nói qua lễ hội sẽ sống cả đời cùng ngươi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Huống hồ Phục Vương sở người ngài thích đến bây giờ cũng không phải là ta. Ta cùng hắn trong lúc đó thật sự là chưa xải ra chuyện gì ”
Thương Tịch Tuyệt trong mắt vẫn còn vài tia hoài nghi nhưng cũng không lại phát ngôn trào phúng, mặc mặc tiếp nhận lương khô.
Hai người trong trứ ( lều) ngồi ăn lương khô, ngoài – trướng ( tấm màn của lều. dịch cứ nhầm 2 cái này riết à TT_TT) tiếng bước chân trải qua, nam đồng kia nhỏ giọng oán giận nói: “Thúc thúc, ta còn muốn nhìn bọn họ suất giao!”
Hồng y nam tử cười giả vờ nói: ” Hiện tại không so với bọn họ, đợi thúc thúc giản chuyện xưa cho ngươi nghe ngày mai sẽ mang ngươi nhìn.”
. Thẩm Thương Hải ăn mới ăn thêm mấy mẩu thức ăn này nọ tiếng bước chân từ từ vương xa, tiếng bước chân lần thứ hai lại vang lên, vào lúc này người ngồi trên cao đài chính là Ung Dạ Vương.
Gương mặt hắn lạnh tanh tỏ ra nghiêm nghị, thập phần lạnh lùng, ngồi vào chỗ của mình sau đối với Thẩm Thương Hải nói: “Phục nghệ đến đây, đang ở Du Thuyết tham dự hội nghị chư quốc quý tộc kết minh, liên thủ xuất binh, đang đánh hạ Hạ Lan hoàng triều, ngày sau chia cắt Trung Nguyên ranh giới.” Thẩm Thương Hải rùng mình. Từ lúc biết được Phục Nghệ đến khi không còn qua lại nữa, hắn liền dự cảm đến Bắn Nguyệt quốc ở một cái không chỗ nào có quốc vương cố kỵ dẫn dắt, cùng Trung Nguyên chiến tranh ngày đêm không dừng, cái đều mà hắn suy tính lâu nay lại bất hạnh trở thành sự thật. ”
“ Các bang quốc đồng ý liên minh?” Hắn mặc dù đang hỏi, kỳ thật trong lòng đã lớn có câu trả lời. Tây Vực quốc với Bắn Nguyệt quốc từ trước đến nay Vĩnh Xương và mấy đại cường quốc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Phục Nghệ lên cao hô to một tiếng thì nhất định người theo như mây.
Ung Dạ Vương gật đầu, thản nhiên nói: “Bắn Nguyệt quốc đã liên tiếp công phá Hạ Lan hoàng triều rất nhiều lần, các binh sĩ đang hừng hực lửa. Các quốc gia gặp có thể phân một chén canh tự nhiên đến không có nguyên tắc. Hiện giờ nơi nào cũng vội vàng liên minh đề cử người đứng đầu đội quân. Ta Ung Dạ tộc người muốn đơn bạc, cũng nghĩ không muốn bị vấy đục ”
” Vĩnh Xương kia đâu?” Thương Tịch Tuyệt đột nhiên chen vào nói.
Ung Dạ Vương có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn ta một cái nói, nói: “Ta thấy Thương Ngâm Hạc hắn còn chưa chắc chủ ý, nói là phải suy nghĩ một phen rồi mới quyết định. Y ta nói, Phục Nghệ lúc trước suýt nữa chết ở trong Vĩnh Xương cung, sau hai quốc đã kết thành thâm cừu đại hận, Bắn Nguyệt quốc lúc này vội vàng đối phó Hạ Lan Hoàng Triều, tạm thời còn không đối với Vĩnh Xương quốc dùng binh, chờ chiến tranh Trung Nguyên chấm dứt, vậy khó nói.
“Vĩnh Xương nên nghĩ cách nào tốt ra sao: ứng phó Bắn Nguyệt quốc hay trả thù mới là đúng đắn, hai cái đó mà xảy ra thì thật sự hoàn toàn xé rách mặt đại chiến, cả Tây Vực chỉ sợ đều phải vĩnh viễn không thấy được mặt trời.”
Thương Tịch Tuyệt mím chặt môi, vẻ mặt cực kỳ trầm trọng.
Thẩm Thương Hải trong lòng biết hắn đang lo lắng cho vận mệnh quốc gia, nhẹ nắm nhắm tay Thương Tịch Tuyệt, muốn nói vài câu an ủi nhưng vừa nghĩ Thương Tịch Tuyệt còn canh cách trong lòng việc qua lại giữa hắn và Phục Nghệ, hắn một lời cũng không biết nói ra sau nếu càng nói càng làm cho Thương Tịch Tuyệt lo lắng, nên cứ ít mở miệng là tốt nhất.
Ba người thoáng chốc đều lâm vào im lặng không nói.
Không biết qua bao lâu, một trận vó ngựa gấp gáp cùng tiếng bánh xe lăn lộn gần bờ hồ đánh vỡ sự yên lặng.
Bắn Nguyệt quốc toàn những tráng sĩ nhưng lại chọn nơi xa xôi hẻo lánh này làm nơi đóng quân, mọi người tư địa công việc cũng lù bù trở lên, không bao lâu đã làm xong những toa doanh trướng nhỏ nhỏ khoảng mười tòa. Cái này, có thể tính là oan gia ngõ hẹp?...... Thẩm Thương Hải âm thầm đánh giá khuông mặt Thương Tịch Tuyệt khuông mặt của hắn càng trở nên âm trầm, chỉ cảm thấy đau đầu, thôi (đẩy) xe rời đi, tự đi chợp mắt, tính toán có lẽ cùng Thương Tịch Tuyệt rời đi nơi này, rời đi cái nơi toàn đều thị phi. Thẩm Thương Hải tâm sự ngổn ngan trằn trọc hồi lâu mới đi vào giấc ngủ. Vừa cảm giác tỉnh lại, trong – trướng đã phát lên đống lửa, dấy lên ngọn nến, nguyên lai đã là hoàng hôn.
Thương Tịch Tuyệt cùng Ung Dạ Vương không ở đây.
Thẩm Thương Hải thoáng nhìn xuống dưới, gặp túi nước, cung tiễn đều ở chỗ cũ, hiển nhiên Thương Tịch Tuyệt cũng không phải đi ra ngoài múc nước, tìm thức ăn, hắn bất giác hoảng hốt, đem chính mình cùng xe lăn ra trước lều.
Mặt trời đã hoàn toàn chìm sau Tuyết Sơn ( ngọn núi tuyết), đem toàn bộ chìm trong tầng kim màu đỏ. Thiên tâm Nguyệt Nha mới lên ( mặt trăng vừa mới nhô lên), xa xa lửa trại hừng hực, đầu người đông nghịt, đều hát vang, che chén, ca múa vang trời, so với tối hôm qua náo nhiệt hơn.
Hắn trong bóng chiều tìm kiếm thạn ảnh Thương Tịch Tuyệt, đi hết một vòng cũng không có kết quả, ánh mắt không tự chủ được dùng lại tòa mạ vàng hội màu ở gấn đó, cái doanh trướng to lớn và rộng rãi nhất.
Bốn phía đều có nhiều thị vệ mặc áo giáp, cầm binh khí, qua lại tuần tra, Phục Nghệ đang ở bên trong.
Hắn cùng với Phục Nghệ giờ phút này cách xa nhau bất quá trăm bước nhưng Thẩm Thương Hải rất rõ ràng mình cùng người nọ gặp lại chỉ như người xa lạ. Hắn than nhẹ rồi dời đi tầm mắt, đang định trở về, xoay mình gặp kia Hồng Y nam tử đang điều khiển xe ngựa chạy qua hắn.
Xe ngựa một đường thẳng tiến, nhưng lại chạy theo con đường nhắm đến vương trướng của Phục Nghệ. ” Người này đang làm cái gì? Mau dừng lại!”. Thị vệ bốn phía doanh trướng đều biến sắc, đao kiếm ra khỏi vỏ, chạy đến quây quanh chặn lại xe ngựa.
Hồng y nam tử cao giọng cười to, một chút cũng không xem những người này vào mắt, ngược lại quất mạnh một roi cho xe ngựa càng chạy nhanh hơn đến hướng vương trướng.
Bọn thị vệ lớn tiếng quát mắng, múa may binh khí bổ về phía bánh xe.
Chưa gần, bố liêm thùng xe mạnh vung lên, hai cổ sắc bén mạnh khinh người lao ra hướng mọi người bay ra ngoài. Bọn thị vệ thậm chí ngay cả kêu sợ hãi cũng không kịp phát ra, tựa như đồng đổ nát bay đi ra ngoài.
Nhóm của Hồng Y nam tử này, đúng là đến phục kích Phục Nghệ! Thẩm Thương Hải cả kinh, xe ngựa đã không coi ai ra gì nhảy vào doanh trướng.
“Lớn mật!” Trong – trướng vang lên tiếng rống giận nửa đường liền khựng lại theo sát là những người bị ném ra khỏi trướng ngã rạp trên cỏ.
Thẩm Thương Hải tim đập cuồng loạn, lại không nghe tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng ngược lại trong doanh trướng tĩnh mịch không tiếng động. Lúc lâu, một cái âm thanh trầm thấp có một chút run rẩy vang lên: “Là ngươi......”
Chính là tiếng nói của Phục Nghệ bao hàm những phần mà Thẩm Thương Hải chưa bao giờ nghe thấy, mừng như điên, thống khổ, hỗn loạn...... Làm hắn nhịn không được đem xe lăn đi phía trước thôi động hai bước, thế là rành mạch địa nghe thấy Phục Nghệ gần như không khống chế được một tiếng thấp hảm ——
“Vô Song!”
Thẩm Thương Hải người nhất thời cũng cứng đờ trong đầu nhất thời trống rỗng
“Là ta......” Cái thanh âm mát lạnh từ từ phiêu dạt ra ngoài doanh trướng, giống như cái móc câu chui vào trong tâm của Thẩm Thương Hải, làm cho ngực hắn nghẹn lại bất quá khí lại đến —— nguyên lai trong xe ngựa nam nhân thủy chung không bao giờ lộ diện chính là người mà Phục Nghệ lâm vào cảnh điên cuồng Vô Song công tử.
Nhưng mà Phục Nghệ sau khi bị trúng tên không phải đã muốn đem chuyện cũ đều quên đi sau?
Mặt khác các binh sĩ bị kinh động, đều chạy đến vương trướng cứu giá, lại nghe thấy một tiếng quát lớn: “Bổn vương không có việc gì, các ngươi tất cả đều lui ra!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám cãi lời mệnh lệnh Đại vương chỉ phải vâng vâng nghe theo, đem những thị vệ đổ rạp trên đất nâng dậy, đám người mặt mũi hơi bầm dập cũng may đám người không ra đòn sát thủ nên cũng không làm nguy hiểm đến tánh mạng.
Lúc này liêm trướng nhấc lên Hồng Y nam tử bế nam đồng đi ra.
Mọi người không dám làm trái lệnh của Đại Vương thi nhau tránh ra thành một con đường.
Thì lại nhận ra thân hình nam tử khóe mắt nghến răng nghiến lợi nói: “Hạ Lan Hoàng, ngươi tới làm cái gì?”
Hồng Y nam tử chỉ tại cái khăn che mặt sau cười nhẹ một tiếng, cũng không phản ứng hắn, cước bộ đến gần Thẩm Thương Hải, cúi đầu nhìn nhìn thần sắc tái nhợt của Thẩm Thương Hải nói: “Ta thật ra quên nhắc nhở ngươi, ngươi không có nội lực hộ thân, lại không nghe bằng hữu kia của ngươi noí chuyện, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến hắn, vẫn là ly xa chút cho thỏa đáng.”
Thẩm Thương Hải cười lớn, cũng hiểu được nam nhân trước mắt này là tình địch của Phục Nghệ hận hắn tận xương tủy. Hai quốc gia ác chiến, Hạ Lan Hoàng lại không mang theo ngừơi nào một mình độc thân lẻn vào Tây Vực, có thể nói cả gan làm loạn. Đến nỗi Vô Song công tử kia.....
“Nguyên lai Vô Song công tử còn tại nhân thế, đáng tiếc Phục Vương nghĩ hắn chết ở chỗ ngươi, lập chí vì hắn báo thù. Nếu Vô Song công tử sớm đi xuất hiện, hai quốc gia sẽ cố gắng không gây ra ác chiến.”
Hắn sáp nhiên nở nụ cười. “Ngươi cư nhiên cũng biết việc này?” Nam tử có chút kinh ngạc, tiện đà xấu hổ kìm lại tiếng cười mà khụ một tiếng nói: “Vô Song cùng ta chạy tới nơi này, cũng đang là vì khuyên bảo Bắn Nguyệt quốc lui binh.”
Bất quá Vô Song đến tột cùng có không thuyết phục Phục Nghệ kia lui binh, hắn cũng không ôm nhiều hi vọng thầm nghĩ Phục Nghệ thấy hắn hai người sau khó tránh hội ghen ghét dữ dội, lại càng không khẳng từ bỏ ý đồ.
Hắn cùng với Thẩm Thương Hải mỗi người đều ngổn ngan tâm sự, im lặng đợi một lát, trong vương – trướng cuối cùng truyền ra tiếng gọi của Vô Song công tử: “Hồng trần......”
“Vâng!” Hồng y nam tử mỉm cười phản hồi, theo sau gía xe ngựa đi ra, thong thả hướng tới lều trại ven hồ của họ.
Thẩm Thương Hải con ngươi kinh ngạc nhìn theo cái thân ảnh cao lớn bước ra từ vương trướng.
Ánh trăng trong trẻo, Phục Nghệ hai tròng mắt chăm chú nhìn xe ngựa đi xa, như băng lam thâm thúy khi xưa, rồi lại hơn điểm Thẩm Thương Hải chưa từng gặp qua những cảm xúc phức tạp. Có hoan hỉ, cũng có đau thương, cũng có dỡ xuống tất cả đích thản nhiên phiền muộn cùng thoải mái......
Cho đến khi bóng xe ngựa trong tầm mắt biến mất Phục Nghệ cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nhìn người bên xe lăn.
“...... Ngươi...... Ngươi kỳ thật cái gì đều nhớ rõ.” Lúc nãy nghe Phục Nghệ hô lên tiếng Vô Song kia, Thẩm Thương Hải liền hoàn toàn tỉnh ngộ Phục Nghệ hoàn toàn chưa mất trí nhớ.
“Đúng.” Phục Nghệ cũng không giấu diếm gì nữa, trầm giọng nói: “Ta sau khi tỉnh lại, bởi vì thương thế quá nặng nhất thời hồ đồ, bọn họ nghĩ ta không nhớ lại chuyện xưa, đều lén sau lưng ta cao hứng.”
Nghĩ đến tình hình lúc ấy hắn hình dáng ngay trước mắt hắn …. nhịn không được cười khổ: “Ta cũng rõ ràng biết tình biết thế, coi như chính mình đem tất cả đều quên, đỡ phải bọn họ lo lắng.”
“Phục Vương Trang,nghĩ kí ức thật đúng là giống như quay về.” Những kí ức Thẩm Thương Hải ngày ấy ở trên sườn núi cùng Phục Nghệ đối diện nhau, tất nhiên Phục Nghệ xem hắn như người chưa tồn tại. Hắn độ lượng cũng không vì chuyện này mà đau buồn.
Phục Nghệ hiển nhiên hiểu được Thẩm Thương Hải ám chỉ về việc gì, con ngươi màu lam chuyển sang thâm trầm, trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: “Như vậy đối với ngươi mà nói, có lẽ mới là tốt nhất. Thẩm Thương Hải, ta ban ngày cũng nghe Ung Dạ Vương nói về chuyện tình của ngươi và Thương Tịch Tuyệt cho dù vì bệnh tình của hắn, ngươi cũng không muốn không bao giờ gặp lại.”
Thẩm Thương Hải không dám gật bừa lời nói của Phục Nghệ nhưng sâu trong nội tâm quả thực giống như lời Phục Nghệ nói. Hắn cuối cùng cũng nhã ra nỗi ấm ức trong lòng, hắn mỉm cười nói: “Mặc kệ dạng thế nào, Thương Hải hôm nay muốn tạ ơn Phục Vương ân huệ ngày đó ở trong cung Vĩnh Xương đả cứu ta một mệnh, đã sửa sang lại Ngạo Tuyết ”
Hắn lời còn chưa dứt, phía sau đã có người thật mạnh hừ một tiếng, nói không nên lời mang theo buồn bực.
“Tịch tuyệt?” Thẩm Thương Hải quay đầu lại, quả nhiên thấy Thương Tịch Tuyệt hùng hổ đi ra, ở mao chiên cặp mắt đã mang theo hỏa giận, hắn bất giác âm thầm kêu khổ, cái này bị Thương Tịch Tuyệt bắt gặp, nam nhân khẳng định phải giận dữ.
” Ta tỉnh không gặp ngươi mới đi tìm thôi.” Hắn vội giải thích, nhưng hiển nhiên là vô dụng.
Thương Tịch Tuyệt một chút cũng không để ý hắn, mà nhìn lạnh lùng Phục Nghệ, thôi xe của mình bước đi.
Tình hình này của Thương Tịch Tuyệt so với Ung Dạ Vương tả lớn hơn.Phục Nghệ xem sự tình ở trước mắt chỉ biết mỉm cười lắc đầu.
Thương Tịch Tuyệt bước chân như bay đem Thẩm Thương Hải thôi về lều trại, một phen kéo lấy tóc của hắn buộc phải nghẩn mặt, lớn tiếng cười lạnh: ” Thẩm Thương Hải, ngươi ban ngày mới vừa đáp ứng ta không hề đi ra ngoài, ta còn tin ngươi, kết quả ta mới rời đi một lát, ngươi liền trộm chuồn ra đi gặp Phục Nghệ. Ngươi há mồm mà nói thì có bao đều là thật?”
Thẩm Thương Hải da đầu bị hắn nắm sinh đau, nhịn đau nói: “Ngươi hiểu lầm, ta thực sự chính là đi ra ngoài tìm ngươi, trùng hợp gặp được Phục Vương mà thôi, ta —— ngô......”
Nam nhân bỗng nhiên tháo khăng che mặt, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Thẩm Thương Hải, đưa những thanh âm của hắn quay về cổ họng.
“Ân ngô!” Trước mắt Thẩm Thương Hải là khuông mặt phóng đại của Thương Tịch Tuyệt, cảm giác được nam nhân hôn môi hắn lực càng ngày càng mạnh, nghiền miệng hắn đến phát đau, cố ý đẩy hàm hắn ra mà xâm nhập vào trong nhưng hắn không khắc chế được sợ hãi dâng lên, hai tai nhanh chóng đế trên đầu vai áo của Thương Tịch Tuyệt nghĩ là muốn nam nhân đang đoạt lấy.
Hai người ở Ung Dạ tộc, dĩ nhiên tránh không được ôn tồn, nhưng Thương Tịch Tuyệt kính trong hắn như thiên, áp còn ít, nhiều nhất chỉ là ôm ấp hắn rồi hạ xuống hụ hôn nhẹ nhàng như gió xuân, hơn nữa còn lướt qua rất nhanh, không giống như giờ phút này cường nghạnh và bá đạo.
“Không......” Hắn nghĩ muốn trấn an cơn nóng giận liền mở miệng nhưng nam nhân lại nhân cơ hội này luồn vào, hơi thở cùng nhiệt độ tràng đầy khoang miệng hắn.
Những tuyến nước bọt trong suốt dây dưa trên mồi liền thong thả chảy xuống ( +_+ hôn cuồng nhiệt vậy hai anh). Ngay khi Thẩm Thương Hải ảo giác mình hít thở không thông, Thương Tịch Tuyệt đã đứng dậy buông hắn ra.
Thẩm Thương Hải khuông mặt đã một mảng ửng đỏ, ánh mắt mê ly, mồm to hít khí, tâm vẫn còn kinh hoàng, hạ cánh tay dùng sức nắm tay vịn xe lăn, hắn cả người xụi lơ ở trên xe. Cuộc đời lần đầu tiên biết, nguyên lai cơ thể mình cũng có dục vọng thâm trầm. Mà một cái hôn sâu, liền đủ để đưa toàn bộ ý chí của hắn phá hủy......
Thương Tịch Tuyệt hí mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Thương Hải bị hắn hôn đến đỏ sẩm mặt mài, đôi môi đỏ mọng kiều diễm như cánh hoa mùa xuân, cơn tức giận như muốn nghiền nát trong của họng của hắn lúc nãy gần như đã tan biến hết.
Hắn biết rõ kia xúc động đại biểu cái gì, bất quá trơ mắt, hắn tạm thời một bước không tính toán.
Ổn định lại hô hấp, khôi phục bình tĩnh, hắn thân thủ cuối xuống nhìn Thẩm Thương Hải lạnh giọng cảnh cáo nói: “Ta mặc kệ ngươi cùng Phục Nghệ trong lúc đó rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không, tóm lại nếu ngươi cùng hắn dây dưa không rõ, ta liền đem tay ngươi phế đi cho đến xe lăn ngươi cũng không thôi được để xem còn cách nào ngươi có thể đi gặp hắn được nữa!” ( anh thủ đoạn quá tay của người ta cũng đòi chặt, ngoài mặt thì anh nói z chứ trong lòng chắc là không nỡ nhỉ * cười gian * =_=)
Nghe ra được Thương Tịch Tuyệt tuyệt đối không phải hư ngôn đe dọa, thần trí náo loạng của Thẩm Thương Hải cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại, cả người run rẩy, những mảng đỏ ửng trên mặt cũng biến mất, lộ ra vài phần tái nhợt.
Hắn khẽ cắn môi, đang muốn vì chính mình mà biện giải, Thương Tịch Tuyệt đã xoay người, hướng vương trướng của Phục Nghệ mà đi tới, hơi hơi cười lạnh: “Thẩm Thương Hải lời của ta ngươi tốt nhất là nên nhớ kĩ bằng không ngươi và Phục Nghệ ta cũng không buông tha. Hừ! Dù sao ta cũng đang xem Phục Nghệ càng ngày càng không vừa mắt.”
“Tịch Tuyệt, ngươi đừng phát đại hỏa như thế.” Thẩm Thương Hải cười khổ suy nghĩ làm sau cho Thương Tịch Tuyệt tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt vô tình nhìn một cái chuyển động rất nhỏ trên tay Thương Tịch Tuyệt, đột nhiên một thanh âm vang lên ở trong đầu.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của nam nhân lộ ở ngoài ống tay áo nhẹ nhàng gợi lên như là muốn lấy đồ vật gì đó. Một cái giống như đã từng quen biết, một hình ảnh như tia chớp hiện ra trong đầu ——
“......Ánh mắt của Phục Nghệ, hắn cùng mẹ đẻ đã qua đời, họ hàng xa của bổn vương cũng có bộ dạng rất tương tự. Bổn vương lúc trước thích nhất là cặp mắt của Vô Song công tử, đáng tiếc ngày đó ở Bắn Nguyệt Quốc sinh hạ Phục Nghệ không bao lâu liền bệnh mà qua đời. Bản vương còn cảm thấy đáng tiếc, cũng may song sinh Phục Nghệ đều đẹp nhất là ánh mắt màu lam ………..”
Vĩnh Xương Vương vừa cười vừa dùng chân nghiền nát vật ở phía trước bị coi là đồ cất giữ. Tay hắn chỉ, cũng không ý thức mà rất nhỏ gấp khúc, tựa hồ suy nghĩ như thế nào thì Phục Nghệ hiện trước mắt.
Động tác kia, cùng Thương Tịch Tuyệt hiện tại làm giống nhau như đúc, không sai chút nào. Thẩm Thương Hải giống như bị người nào đâm một nhát dao vào người, cả cơ thể đột nhiên lạnh như băng, từ đầu lạnh đến chân, hô hấp nháy mắt tạm dừng. Bên trong cơ thể của nam nhân trước mắt này là VĨNH XƯƠNG VƯƠNG! “