Ánh trăng ló ra khỏi những rặng mây chiếu xuống nền tuyết đọng, xuyên qua song cửa tạo thành vô số quầng sáng mờ ảo, màn cửa nương theo gió mà lay động.
Buổi đêm khí trời càng thêm lạnh lẽo.
Long Diễn Diệu đứng trước cửa sổ, ánh mắt lưu chuyển theo từng cử động lắc lư của bóng cây trước mắt — Gió thật lớn… Đất hoang ngoài thành lại không có mái nhà che chắn, có phải càng âm hàn đến tận xương? Hai tên binh sĩ kia, có đem chăn bông cho Bích Lạc chưa? …
Y phục của Bích Lạc đã bị rách nát như vậy, hơn nữa đôi tay mà ban ngày hắn nắm lấy kia, gần như muốn lộ cả xương ra ngoài, so với lúc trước càng thêm gầy… Long Diễn Diệu nhắm mắt, hai cánh môi bị hắn cắn đến trắng bệch, mấy ngày nay Bích Lạc ăn cái gì để no bụng? Tại sao không trở về vương phủ? Đến tột cùng là thế nào, vì sao lại mù hai mắt?
Long Diễn Diệu dùng hai tay ôm đầu, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, thở hổn hển — Lúc đầu, là ta đã nói không muốn nhìn thấy ngươi, nhưng hôm nay mắt ta đã sáng trở lại, còn ngươi thì bị mù. Ngươi không thể nhìn thấy ta được nữa, ta cũng sẽ không thể tìm được hình bóng của mình trong mắt ngươi nữa…
“A ôi, a…” Hắn ra sức lắc đầu, vùng vẫy thật mạnh, dường như muốn cặp mắt sáng tựa làn thu thủy nhưng hiện tại đã mất đi tiêu cự của Bích Lạc rơi ra khỏi tâm trí, nhưng trái lại hình ảnh kia càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng lại tràn ngập trong suy nghĩ. Hết lần này đến lần khác, trong mắt hắn chỉ thấy có Bích Lạc, y mở to đôi mắt không thể nhìn thấy, nhẹ nhàng, ôn nhu tới cực điểm hôn lên hai nửa nhẫn ngọc, nhẹ nhàng mà…
“…Long… Diễn Diệu…”
“… Long Diễn Diệu…”
Tiếng nức nở lại một lần nữa quanh quẩn trong tai, tuy rất nhỏ, nhưng làm thế nào cũng không thể quên được, càng không thể phủ nhận tình ý ẩn giấu trong tiếng gọi đó.
“Bích Lạc! Vì sao?!
Long Diễn Diệu dựa vào bàn trang điểm, cố gắng ổn định thân thể đang không ngừng run rẩy, trong ngực hắn dường như có một dòng thác đang muốn lao nhanh ra ngoài, trướng căng đến ngay cả xương sườn đều ân ẩn đau — Tại sao ngươi lại biểu lộ vẻ mặt yêu thương vạn phần như vậy? Ngươi, thật sự yêu ta? Ngươi, không tiếp tục hận ta sao?
Ngươi có biết lúc đó, ta muốn ôm ngươi, muốn đem ngươi trở về biết bao nhiêu không?! Nhưng ta thực sự rất sợ, sợ ngươi còn đang căm hận ta, sợ tương lai lại thống khổ vì bị ngươi lừa dối, loại thống khổ này mất đi, mất đi rồi lại quay về, quay về rồi lại tiếp tục mất đi, cứ mãi luẩn quẩn như vậy, ta chịu không nổi!
Nhưng ta lúc này, càng không thể mặc kệ ngươi ngồi trong gió lạnh chịu đói, chịu rét! Chỉ mới tưởng tượng thôi, ta đã chịu không nổi…
Ngón tay nắm chặt song cửa đã trở nên trắng bệch, trong phòng ngủ chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nhọc. Hồi lâu, bờ vai run rẩy của Long Diễn Diệu rốt cuộc cũng ổn định trở lại, hắn chậm rãi đi tới tủ quần áo, lấy ra một kiện áo lông cừu thật dày, đẩy cửa phòng, tiến vào trong màn đêm.
……………………………………………..
Cửa thành đã đóng từ lâu, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn lồng trong trạm canh gác. Long Diễn Diệu cũng không đánh thức binh sĩ trực đêm, mũi chân hắn điểm lên tường vài cái, thân thể đã nhẹ nhàng bay qua khỏi tường thành, đáp xuống mặt đất không gây ra nửa điểm tiếng động.
Giương mắt nhìn quanh, bốn phía đều trống trải không người, chỉ nghe tiếng gió thổi xì xào qua những bụi cây khô, cùng với tiếng tru không ngừng của đám chó hoang —
Bích Lạc? Bích Lạc thì sao? Đi đâu mất rồi?
Vội vàng tìm kiếm xung quanh hết mấy lần, nhưng không hề thấy bóng người, con ngươi Long Diễn Diệu chợt hoảng hốt, đôi tay đang cầm lấy áo lông cừu nhịn không được mà run rẩy kịch liệt. Bích Lạc mù hai mắt, lại không có võ công hộ thân, một người như vậy có thể chạy đi đâu? Chẳng lẽ, hai tên dâm ô binh sĩ kia tà tâm chưa dứt, không cam lòng nghe lời hắn răn dạy, muốn trút giận lên người Bích Lạc, đợi hắn đi liền đem y ra lăng nhục? Hay là gặp phải chó hoang? …
Vừa nghĩ đến điểm này, mặt hắn đột nhiên trắng bệch, cất tiếng gọi lớn —
“Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc…”
Trong tuyết truyền đến từng trận tiếng vọng, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, làm cú đêm kinh động bay tán loạn.
Nhưng không có tiếng người đáp lại.
“Bích…” Nỗi sợ hãi không ngừng xâm chiếm hết tâm trí, cổ họng Long Diễn Diệu co giật một trận, muốn gọi cũng không gọi nổi nữa. Hai mắt nhìn chăm chăm vào màn đêm hắc ám, nhịn không được mà thở dốc — Bích Lạc, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Có nghe được ta đang gọi ngươi không? Tại sao không chịu đi ra gặp ta?
Ta rất hối hận, tại sao ban ngày không chịu nhận thức ngươi, tại sao không đưa ngươi về vương phủ? Ta không nên để ngươi cô độc ở ngoài thành! Ta lúc này thực sự rất hối hận! Bích Lạc, nếu ngươi nghe thấy thanh âm của ta, xin ngươi xuất hiện đi! Những chuyện lúc trước ta sẽ không tiếp tục để tâm nữa, ta hiện tại, chỉ muốn nhìn thấy ngươi!
“Đi ra a, Bích Lạc! Ta muốn thấy ngươi, muốn… thấy ngươi…”
Long Diễn Diệu kêu gào đến khàn cả giọng, bi thương mà lắc đầu, vài giọt lệ vô thanh mà rơi xuống áo lông cừu — Bích Lạc, tuy rằng rất thông minh, thận trọng, nhưng chưa bao giờ biết cách tự chăm sóc chính mình, mà nay hai mắt y bị mù, không có hắn ở bên cạnh, Bích Lạc làm sao bây giờ?
“…Bích Lạc…”
Nước mắt rơi xuống y phục ngày càng nhiều, trong bi thương nghẹn ngào đột nhiên truyền đến một tiếng than nhẹ.
“Là ai?!”
Long Diễn Diệu kinh sợ lau nước mắt, quay đầu nhìn ngân sam nam tử đang chậm rãi bước ra khỏi màn đêm: “… Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Liếc thấy khóe mắt còn đang ngấn lệ của Long Diễn Diệu, Quân Vô Song nhàn nhạt cười, nụ cười ẩn chứa mệt mỏi, chán chường nói không nên lời: “Ngươi còn biết quay lại tìm y, vì y rơi lệ, xem như cũng không uổng công y một lòng yêu ngươi, còn vì ngươi mà mù hai mắt…”
Toàn thân Long Diễn Diệu chấn động, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên trợn to: “Vì, vì ta mù hai mắt?!” Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, tựa như có chuyện gì đó vô cùng trọng yếu đã bị hắn quên lãng, nay đang nỗ lực vùng vẫy phá kén mà chui ra — Vì ta? Đôi mắt của ta không phải Quân Vô Song chữa trị sao? Thay màng mắt nên mới khôi phục trở lại? …
Thay màng mắt?!!!
Con ngươi đang mở lớn ngay lập tức đờ đẫn, hô hấp của Long Diễn Diệu càng lúc càng nặng nề — Đôi mắt của ta tốt rồi, nhưng Bích Lạc lại nhìn không thấy… Tại sao ta một chút cũng chưa từng nghĩ đến?! Ta tại sao lại ngu muội đến mức này?!
Quân Vô Song thở dài, tiếng thở dài nặng tựa như chùy ngàn cân hung hăng nện lên ngực Long Diễn Diệu: “Ngươi thật sự tin rằng ta vô duyên vô cớ giúp ngươi chữa trị sao? Ngươi giết giáo chúng của ta, nếu không phải y cầu xin, ta hà cớ gì phải ra tay giúp ngươi?”
“Là y cầu ta dùng màng mắt của y thay cho ngươi, mới khiến ngươi có thể thấy được ánh sáng lần nữa… Giải dược Tuyết Dung kia, cũng là y liều mạng chịu nhục thay ngươi đổi lấy, nhưng ngươi căn bản không có nghe y giải thích, ngược lại còn đập nát nhẫn ngọc, tuyệt tình rời đi…” Thanh âm tựa thủy tinh hiếm khi nổi giận, nhưng lập tức biến mất, Quân Vô Song ngẩng mặt nhìn trời, thở dài không nói gì.
Đầu Long Diễn Diệu kinh hãi đến dường như trống rỗng, hắn ngơ ngẩn cả nửa ngày mới tìm lại được một chút lí trí, lại nghe thấy chính mình khó khăn nói một câu: “Tại sao y không trở về vương phủ, tại sao không nói cho ta biết? Ta, ta…” Một dòng nước ấm nghẹn lại nơi cổ họng, chặn đứng tất cả ngôn ngữ.
“… Ngày ấy ở vùng dã ngoại, là chính ngươi đã nói qua, không muốn tiếp tục thấy y, không muốn tiếp tục nghe thanh âm của y, ngươi, quên rồi sao? …”
Quân Vô Song cười cười, giọng cười vừa ưu thương lại vừa mỉa mai châm biếm, hắn xoay người bước vào bóng đêm dày đặc.
“Khoan đã!”
Long Diễn Diệu đột nhiên xông lên trước, run giọng nói: “Ngươi nhất định biết y đi đâu, mau nói cho ta biết!”
Không hề dừng lại cước bộ, Quân Vô Song chỉ phất nhẹ ống tay áo thủy ngân sắc, chỉ về phía Tây xa xôi —
“Thiên Sơn, sau khi ngươi rời khỏi, y liền gặp phải Mạnh Thiên Dương, có lẽ là quay về Phong Nhã lâu chăng…”
Ngân ảnh rốt cuộc cũng tan biến vào bóng đêm, nhưng tiếng thở dài phiền muộn còn đang ẩn hiện trong làn gió.
Quay về Phong Nhã lâu? Theo Mạnh Thiên Dương? Hắn chính là người đầu tiên ngươi tự mình chọn lựa, cho dù hắn dùng mọi cách lăng nhục ngươi, nhưng ngươi vẫn không hận hắn sao? … Bích Lạc…
Long Diễn Diệu đờ đẫn đứng tại chỗ hồi lâu, đột nhiên quỳ sát xuống nền tuyết, cả người hướng về phía tây. Tay hắn vẫn khăng khăng nắm chặt áo lông cừu.
Tóc đen xõa tung trên đầu vai không hề lay động, ngưng trọng tương tự như bóng đêm.
Trong không gian tĩch mịch, đột nhiên lại có tiếng chuông từ hướng hoàng thành vang vọng lại, từng tiếng từng tiếng cứ liên tục truyền đến —
Hồi chuông cuối cùng đã dứt, nhưng dư âm của nó vẫn còn vương lại, Long Diễn Diệu ngẩng đầu, ánh mắt trầm hắc như mực.
Đó là tiếng chuông Trấn Hồn trong hoàng cung, bốn mươi lăm tiếng liên tục — chỉ có ngôi cửu ngũ chí tôn mới có thể được hưởng đặc quyền tối cao này…
Thánh thượng đã băng hà.
……………………………………………..
Lúc hồi chuông thứ nhất vang lên, Quân Vô Song liền xoay người nhìn về phía hoàng thành. Mãi cho đến khi tiếng vọng dư âm kia hoàn toàn biến mất, y bào thủy ngân sắc vẫn như cũ không có chút lay động, chỉ có khóe mắt khẽ lóe sáng: Đây là chuông báo tử của thánh thượng, Thụy Đình thái tử bị độc phát mà chết…
Gió bỗng nhiên thổi mạnh phía sau đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, ánh trăng lộ ra khỏi tầng mây, chiếu xuống một mũi nhọn đầy hàn khí, bất thình lình xẹt qua trước mắt Quân Vô Song.
“Quân Vô Song!”
Tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ vang lên, tử ảnh nhanh chóng lao tới gần, so với thanh âm còn muốn nhanh hơn, dùng kiếm chém thẳng tới —
Thế kiếm nhanh như chớp! Quân Vô Song cau chặt mi, nghiêng đầu, vài sợi tóc bị cắt đứt giữa không trung, ngón tay vô thanh vô thức mà vươn ra, bắt lấy cổ tay đang cầm kiếm, kiếm quang đột nhiên đình trệ.
Dưới ánh trăng, hiện ra gương mặt đầy phẫn nộ của Tử y nhân.
“Lại là ngươi.” Quân Vô Song có chút mệt mỏi cười châm biếm: “Ngươi không phải là đối thủ của ta, còn muốn đến tìm cái chết?”
“Ngươi hại chết Yến Nam Quy, thù này, ta không thể không đòi!”
Tử Minh rất không cam lòng muốn rút kiếm ra, nhưng hai ngón tay Quân Vô Song nhìn qua cứ như đang hời hợt đặt trên cổ tay hắn, nhưng hắn có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi khống chế của Quân Vô Song, Tử Minh thử vài lần không có kết quả, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, đành trừng mắt nhìn hắn: “Trừ khi ngươi giết ta, hoặc là vĩnh viễn đừng để ta tìm được, bằng không, ta đã quyết định, thấy ngươi một lần liền giết ngươi một lần, sẽ có một ngày, ngươi phải đền mạng cho hắn.” Thấy Quân Vô Song cau mày, Tử Minh cười hắc hắc: “Ta là âm hồn khó tiêu tan như vậy đó, nếu ngươi sợ phiền, vậy giết ta sớm một chút đi, ha ha…
Quân Vô Song giương mi cảm thấy buồn cười, cuối cùng cũng thả cổ tay Tử Minh ra.
Tử Minh thu kiếm vào tay áo, xoa xoa cổ tay còn đang đau nhức, vừa ngẩng đầu đã thấy Quân Vô Song chầm chầm đi ra xa, nhịn không được hướng phía bóng lưng của hắn hô lớn: “Sao ngươi không động thủ? Ta sẽ không từ bỏ ý định, sau này, nói không chừng ta sẽ dưỡng vài loại độc vật mới, còn có thể tìm một đống người đến quần ẩu, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận!”
*Chẹp chẹp, Tử Minh dễ thương quá, có ai nói cho đối thủ âm mưu của mình ko, ta phục luôn =)))))))
*Quần ẩu: Đánh hội đồng =)))
“Tùy ngươi!”
Quân Vô Song cười khẽ, nụ cười đẹp tựa như thủy tinh hàm chứa một chút kiêu ngạo như có như không, quay đầu lại nói: “Chuyện ta đã quyết định, sẽ không thay đổi! Thế nhưng, ngươi thực sự nghĩ rằng giết ta thì có thể an ủi linh hồn của Yến Nam Quy sao?” Quân Vô Song chán nản cười: “Khi đó, nếu hắn không cố tình tìm cái chết, cần gì phải lấy thân cản kiếm? Cho dù lúc đó không chết dưới kiếm của ta, hắn cũng sẽ tìm cơ hội khác tự kết thúc thôi. Ngươi tại sao không chịu hiểu, còn đi báo thù vô nghĩa?”
Tử Minh bỗng nhiên chấn động, nói không ra lời.
“… Ngươi chỉ không muốn tin hắn thực sự mặc kệ ngươi, bỏ lại ngươi một mình, mới tự mình lừa mình xem ta là kẻ giết hắn, hại các ngươi sinh tử cách biệt…” Quân Vô Song lắc đầu, thở một hơi thật dài: “Ngươi và Bích Lạc, đều đang tự tìm phiền não, tự lừa mình dối người. A, Yến Nam Quy kia, thật đúng là hại hai người các ngươi không ít —“
“Câm miệng! Không được sỉ nhục hắn!”
Tử Minh vốn đã có chút hoảng hốt, nhưng nghe trong lời nói của Quân Vô Song có ý làm nhục Yến Nam Quy, bảo hắn làm sao kiềm chế được? Hắn hét lớn một tiếng, khuôn mặt nhã nhặn trong phút chốc trở nên u ám: “Hắn bị kiếm của ngươi xuyên thủng ngực chẳng lẽ là giả sao? Ngươi còn ngụy biện? Nếu ngươi không xuất thủ, cho dù, cho dù hắn muốn tự sát, ta sao có thể mặc hắn chết đi?”
Quân Vô Song cười lạnh, quả nhiên sự thật là vậy, phất tay áo bỏ đi.
Tử Minh cắn răng, mắt thấy thân ảnh thủy ngân sắc rốt cuộc cũng biến mất trong màn đêm, nhưng những lời Quân Vô Song vừa nói vẫn cuồn cuộn trong lòng hắn — Hắn thật sự đang tự mình gạt mình sao? Đột nhiên lấy tay che mặt, phát ra vài tiếng cười vô cùng chua chát.
Rất nhiều ngày qua, hắn một mực tìm kiếm phương pháp, tính toán xem phải làm sao để báo thù cho Yến Nam Quy, mới có thể để chính mình không vì cảm giác trống rỗng mà phát điên. Chỉ cần có một chút yên ắng, hắn lại nhớ tới hình ảnh lúc sắp lâm chung của Yến Nam Quy — khóe miệng không ngừng chảy máu, nhưng Yến Nam Quy vẫn cứ cười, nụ cười tựa như sắp được giải thoát, như sắp trút được hết thẩy mọi gánh nặng…
“… Thiếu chủ, sau này… Không thể tiếp tục làm cơm cho ngươi nữa….”
“Yến Nam Quy — —“
Hắn gào to, một quyền đập lên thân cây, mạnh đến nỗi lá khô trên cành xào xạt rơi xuống. Hai vai Tử Minh liên tục run rẩy — Yến Nam Quy, ngươi thực sự vứt bỏ ta mà đi? Không bao giờ nấu cơm, giặt giũ cho ta nữa, cũng không bao giờ thèm quản thúc ta nữa sao? … Lúc đó, ngươi tại sao phải lao ra? Ngươi muốn vì ta ngăn cản kiếm của Quân Vô Song? Nhưng ngươi có biết hay không, ta thà rằng người bị kiếm xuyên qua chính là ta, cũng không muốn ngươi phải chết a!
Ta chỉ muốn ngươi vui vẻ! Ngươi tin không? Từ ngày gặp ngươi, ta đã nói cho chính mình, sau này nhất định phải khiến ngươi thật vui vẻ!
Khi đó, ta chỉ mới ba tuổi, đang ngồi khóc bên cạnh thi thể phụ thân, là ngươi đã ôm lấy ta, vừa giúp ta lau nước mắt, vừa dỗ dành ta, bảo ta không nên khóc. Nhưng ta lại nhìn thấy ngươi âm thầm ngẩng đầu, len lén gạt lệ… Vào giờ phút đó, ta đã biết, ngươi kỳ thực cũng là một người rất yếu đuối… Cũng vào lúc đó, ta đã thề rằng, muốn làm cho ngươi từ nay về sau đều vui vui vẻ vẻ.
Bắt đầu từ khi đó, ta ngày đêm đều chăm chỉ luyện võ công, cho dù nằm mơ cũng muốn bản thân mình mau chóng trưởng thành, trở thành một người so với ngươi càng cao to hơn, càng mạnh mẽ hơn, làm một nam tử hán có thể bảo vệ ngươi! Ta lúc nào cũng học không được nấu cơm giặt quần áo, muốn ngươi lo lắng cho ta, tất cả chuyện này đều là ta cố ý, chỉ có như vậy, ngươi mới không còn cả ngày đều chìm đắm trong hồi ức về mẫu thân đã mất của ta! Cho dù, ngươi mê luyến Bích Lạc – người có dung mạo tương tự như nàng, ta cũng thuận theo ngươi, đem y về Miêu Cương, còn hao tâm tổn sức giúp y giải á huyệt… Ngươi nghĩ ta làm tất cả những chuyện này là vì cái gì? Ta chỉ muốn ngươi vui vẻ a!
“… Những chuyện như vậy, ngươi có biết hay không? …”
Tử Minh ngẩng đầu nhìn trời, thì thào tự nói.
Ánh trăng lạnh lẽo, cây cối lay động. Thật giống như buổi tối ở Mai Sơn, hắn cô độc nằm trên một gốc mai, nhìn ngôi nhà tranh cách đó không xa, ánh trăng hắt vào song cửa sổ hiện lên thân ảnh hai người đang triền miên không dứt…
Hắn nhắm mắt lại, gió lướt qua, phảng phất cũng tựa như cái đêm đó, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ trộn lẫn vào nhau… Còn có thanh âm ôn hòa nhưng tràn ngập dục vọng của Yến Nam Quy cứ luôn miệng gọi lớn —
Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc!
“Yến Nam Quy…” Thanh âm nỉ non trầm thấp, Tử Minh thất vọng cúi đầu, cả người tựa trên thân cây lạnh lẽo — Ngươi, cứ như vậy mà vứt bỏ ta.
……………………………………………..
“Bích Lạc, cảm thấy thế nào? Hôm nay hàn khí dưới chân núi cũng giảm bớt không ít?”
Mạnh Thiên Dương khẽ mỉm cười, tiếp nhận trường bào lông hồ trên tay Vân Thương, hướng bóng lưng trước mặt đi đến. Ánh ban mai chiếu xuống lớp tuyết đọng trong viện tử, tạo thành một mảnh trắng lóa đến chói mắt, mái tóc dài đen nhánh của Bích Lạc đã đọng hơi sương.
Bích Lạc, nhất định đã đứng rất lâu. Sau khi hắn quay về tổng đường, đã thấy Bích Lạc lẳng lặng một mình trong viện, không biết y đang suy nghĩ cái gì. Tuyệt không giống như ngày xưa, ầm ĩ náo loạn, không ngừng hướng hắn làm nũng đòi sủng ái, nuông chiều… Khuôn mặt tuấn nhã đột nhiên trở nên thâm trầm, nhưng ngay lập tức biến mất, Mạnh Thiên Dương đem trường bào phủ lên đầu vai thon gầy của Bích Lạc: “Mặc nó vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Cảm tạ.” Nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn, Bích Lạc xoay người, bình tĩnh nở nụ cười: “Ngày trước ta đợi ở Lăng Tiêu thành cũng không ngắn, lạnh thế này, chưa tính là gì cả.” Đầu ngón tay vuốt ve áo lông hồ, Bích Lạc buồn bã nói: “Đây chính là lông của con cáo đen ngươi săn được ở quan ngoại vào hai năm trước a. Áo choàng này, lúc đó ta đã xin ngươi đến mấy lần, nhưng ngươi cũng không chịu cho ta, a…”
Mái tóc nương theo tiếng cười nhạt mà khẽ rung động, Mạnh Thiên Dương chăm chú nhìn y hồi lâu mới thấp giọng nói: “Chuyện trước đây, ngươi cũng chưa hề quên.”
Tiếng cười chậm rãi biến mất, Bích Lạc im lặng một hồi, lại mở miệng, mang theo một chút ý cười —
“Đã nghĩ phải quên đi, nhưng lại không thể quên được. Bỏ đi, cứ coi như là một giấc mộng dài. Con người của ta, vốn ưa thích cuộc sống mơ mơ màng màng…”
“Bích Lạc! Đừng nói những lời như vậy!”
Tâm tựa như bị mũi kiếm sắc nhọn đâm một cái, Mạnh Thiên Dương ôm chặt bờ vai của Bích Lạc: “Ta biết trước kia đối xử với ngươi không tốt, nhưng mà, sau này ta nhất định sẽ sửa.” Chợt nhận thấy mình có hơi dùng lực, hắn vội vàng buông lỏng tay, thoáng nhìn Vân Thương phía sau, quay đầu lại cười nói: “Ngươi chắc hẳn đã nghe nói, sau khi vết thương của Ti Phi Tình tốt hơn, hắn liền theo Lăng Tiêu trở về thành rồi… Ngươi yên tâm, ta không phải vì mất đi hắn, mới đối xử tốt với ngươi. Ta là thực sự thích ngươi, Bích Lạc —“
“… Ti Phi Tình thì sao? Ngươi từng si mê hắn như vậy, có thể đơn giản mà vứt bỏ sao?” Bích Lạc ngơ ngẩn tự thì thầm.
Mạnh Thiên Dương cười khổ: “Phi Tình đối với ta, kỳ thực xưa nay chỉ có tình thân, không giống với ngươi… Là ta lúc đầu bị hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế. Nhưng hôm nay, hắn đã có Lăng Tiêu, ta bất quá chỉ là có thêm một người đệ đệ a.” Tuy nói như vậy, nhưng nhớ đến chuyện cũ trước đây, hắn cũng không khỏi thất vọng, phiền não một trận, chậm rãi thở dài, kéo tay Bích Lạc qua, nói: “Ngươi mới là người chân chính yêu thương ta nhiều năm qua, lại chịu theo ta quay về Phong Nhã lâu, ta sao có thể bỏ lỡ lần thứ hai?”
Hắn hôn lên đầu ngón tay Bích Lạc: “Ngày ấy trong Ngự hoa viên, ngươi đã nói không còn yêu ta, không quan trọng, cứ xem như hôm nay là ngày đầu tiên gặp nhau, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, có được hay không? Chỉ cần ngươi nguyện ý, hết thẩy vẫn chưa quá trễ, lần này, ta sẽ không phụ ngươi. Cho dù ngươi thích nằm mơ, ta cũng có thể cho ngươi sống thoải mái như trong mộng. A, đúng rồi, nội lực của ngươi bị mất, cũng có thể luyện trở lại lần nữa, ngày mai ta sẽ mang ngươi đến Lăng Tiêu thành, Phi Tình đã nói qua, có một thạch thất có thể giúp công lực tăng gấp đôi, ta sẽ để Phi Tình cùng ngươi đi vào —“
“Thế nhưng ta, đã không còn muốn tiếp tục nằm mộng nữa.”
Nhẹ nhàng thốt ra một câu, cắt ngang lời nói đang cao hứng của Mạnh Thiên Dương, dáng tươi cười của hắn trở nên cứng ngắt, bình tĩnh nhìn bóng lưng Bích Lạc.
“Mấy ngày qua, ta đã suy nghĩ rất kỹ, tại sao mộng của ta, lần sau so với lần trước càng thống khổ hơn? Người mà ta thích, cuối cùng cũng sẽ rời bỏ ta? Có lẽ mệnh của ta đã được định trước là như thế, phải sống cô độc cả cuộc đời này? Đã không thuộc về ta, cho dù ta có cầu thế nào, đều là vô ích. Cho dù đã nắm được trong tay, cũng nhất định sẽ mất đi, rốt cuộc chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.” Bích Lạc yên lặng nở nụ cười, rút bàn tay đang bị Mạnh Thiên Dương nắm chặt trở về.
“Ta lúc này, chỉ cầu thanh tịnh vượt qua quãng đời còn lại. Những cái khác, ta đều không cần nữa.”
Vậy tại sao ngươi còn muốn theo ta về Phong Nhã lâu?! Ngươi xem nơi của ta là chỗ dùng để tránh né hỗn loạn sao?! Hai gò má Mạnh Thiên Dương co giật một trận, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, hắn thở dài, lần thứ hai nắm lấy cổ tay Bích Lạc: “Quay về phòng đi! Hai mắt của ngươi vừa mới hồi phục, tiểu… tiểu đại phu họ Phong kia cũng đã nói, không được nhìn ánh sáng quá lâu.”
“Ta có thể tự đi.”
Bích Lạc vén tóc, rút tay khỏi người Mạnh Thiên Dương, y quay người lại, ánh mặt trời chiếu thẳng vào đôi mắt, sáng trong vắt tựa như bầu trời sau cơn mưa, nhưng tìm không thấy vẻ quyến rũ yêu mị ngày nào, chỉ còn là một mảnh lạnh lẽo, vô tình.
“Đa tạ ngươi đã quan tâm, ta về phòng trước.” Bích Lạc nhàn nhạt cười, đi lướt qua bên cạnh Mạnh Thiên Dương.
Bích ảnh biến mất sau chỗ ngoặc đầu hành lang, Mạnh Thiên Dương vẫn còn đứng lặng tại chỗ, rất lâu cũng không nói được một lời.