Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 2 - Chương 27-2




“Còn không mau đi?” Mạnh Thiên Dương giục ngựa đến gần, hôm nay hắn vừa cúng thất tuần cho người cha đã mất, cũng coi như đã làm tròn chữ hiếu. Nghĩ đến bản thân ly khai tổng đường đã mấy tháng, sự việc trong lâu lúc này nhất định chồng chất, liền lập tức đem Vân Thương trở về. Thấy Vân Thương còn đang lề mề, không khỏi có chút khó chịu.

*Cúng thất tuần: lễ cúng sau khi mất được 49 ngày.

Vân Thương kinh ngạc chỉ vào Bích Lạc hô lớn: “Lâu chủ, là thất thiếu gia —“

Là Bích Lạc?! Mạnh Thiên Dương nhất thời chấn động, cẩm bào vừa lay chuyển, người chớp mắt đã nhảy xuống ngựa, hắn tiến lên phía trước xem xét, cả kinh nói: “Thật sự là ngươi?”

“… Mạnh… Thiên Dương? …” Bích Lạc hơi ngẩng đầu về hướng tiếng nói phát ra, thân thể đột nhiên nhẹ hẫng, y bị ai đó kéo đứng dậy.

“Mắt của ngươi làm sao?!” Mạnh Thiên Dương dùng tay huơ qua huơ lại trước mặt Bích Lạc, nhưng con ngươi kia không có nửa phần chuyển động, mặt hắn đột nhiên co giật một hồi: “Khi nào thì mù? Còn vết thương trên mặt ngươi là thế nào? Họ Long kia đâu, sao không ở bên cạnh ngươi? …” Hắn còn chưa quên cái đêm lẻn vào cung ám sát Long Diễn Diệu, Bích Lạc liều mạng che chở cho người kia… Lúc này lại cô độc một mình, lây lất trong nền tuyết lạnh, Long Diễn Diệu đã đi đâu? Hắn cực kỳ phẫn nộ, cơn giận dữ đột nhiên xông thẳng lên đỉnh đầu, bàn tay hắn nắm tay y càng thêm chặt.

Bích Lạc nhàn nhạt cười không trả lời.

“Bích Lạc, ngươi …”

Mạnh Thiên Dương nhẹ phủi bùn tuyết còn đọng trên mái tóc của Bích Lạc, sau đó đỡ lấy hai vai y, trong lòng kích động một trận. Ngày ấy, hắn vào cung bày tỏ tình cảm, lại bị Bích Lạc cự tuyệt, từ đó đến nay hắn vẫn luôn cảm thấy sầu não, lúc này nhìn thấy tình trạng thê lương của Bích Lạc, vừa sửng sốt lại vừa thương tiếc, lòng ngực nóng đến phát đau, giống như có cái gì đang muốn lao ra ngoài—

“… Theo ta quay về Phong Nhã Lâu” Bích Lạc đột nhiên thay đổi sắc mặt, Mạnh Thiên Dương càng cố sức nắm chặt vai y, không cho y giẫy giụa.

“Hôm nay mắt ngươi nhìn không thấy, lẽ nào vẫn muốn ở ngoài thành ăn xin qua ngày?” Hắn thở một hơi thật dài, sắc mặt cũng dịu xuống một ít, nhẹ nhàng ôm lấy Bích Lạc: “Theo ta trở về a, mắt của ngươi, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách chữa trị…”

Muốn y quay về Phong Nhã Lâu, ly khai kinh thành sao? Bích Lạc run rẩy lắc đầu: “Ta không muốn —“

“Bích Lạc?!”

Ngươi còn quyến luyến cái kẻ đã vứt bỏ ngươi sao? … Khóe môi Mạnh Thiên Dương khẽ co giật, đột nhiên hắn ôm ngang người y tiến về phía ngựa, không thèm nghe Bích Lạc kháng cự.

Cánh tay duỗi tới, đang định đưa Bích Lạc lên lưng ngựa, lại nghe thấy một tiếng thở dài trong trẻo như thủy tinh vang lên từ phía sau, thanh âm cực kỳ rung động lòng người. Hắn sợ hãi quay đầu lại, một nam tử khoác áo bào dài rộng đang đứng lặng trước gió, y phục ngân sắc dưới nền tuyết càng thêm trong suốt.

Là người này đang thở dài sao? Mạnh Thiên Dương nghi hoặc nhìn ngân sam nam tử xa lạ trước mặt, phản ứng của hắn trước giờ rất nhạy bén, ấy vậy mà không phát giác được người này đứng đây từ bao giờ, thân thủ của người nọ, chắc hẳn đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa? …

“Nếu y không muốn đi theo ngươi, cần gì phải miễn cưỡng?” Quân Vô Song thản nhiên lướt qua Mạnh Thiên Dương nhìn về phía Bích Lạc, giọng nói êm tai của hắn chợt lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Ngươi tội gì phải tự hành hạ bản thân như vậy?”

“Ta không có…” Bích Lạc theo hướng tiếng nói phát ra nhìn Quân Vô Song, y đã mù nên cũng không cần phải cố kỵ ma nhãn câu nhân của hắn: “Sao ngươi lại tới đây? …”

“… Sau khi ngươi rời khỏi Trúc ngoại hiên, ta vẫn luôn âm thầm theo ngươi…”

Quân Vô Song khổ sở cười, nắm lấy cổ tay Bích Lạc: “Ta không muốn tiếp tục thấy ngươi như vậy nữa, theo ta đi.” Hắn hạ quyết tâm, sau khi quay về liền tìm một giáo chúng, lấy màng mắt thay cho Bích Lạc, thực sự không muốn Bích Lạc giảo hoạt, linh động trước kia cứ thế mà biến mất.

Mạnh Thiên Dương không biết Quân Vô Song cùng Bích Lạc rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng thấy Quân Vô Song muốn dẫn Bích Lạc đi, dựa vào đâu? Hắn đột nhiên xuất một chưởng ngăn Quân Vô Song: “Buông tay, y vốn là người của Phong Nhã Lâu ta, sao có thể đi theo ngươi?”

Sợ một chưởng kia ảnh hưởng đến Bích Lạc, Quân Vô Song khẽ nhíu mày buông tay Bích Lạc ra. Đôi mắt sâu thẳm đầy biến ảo lướt qua nét mặt tuấn nhã nhưng ẩn giấu đố kỵ của Mạnh Thiên Dương, Quân Vô Song chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Ngươi không cam lòng sao? Mạnh Thiên Dương…”

Không cam lòng?! Thanh âm ma mị, mê hoặc đột nhiên sôi sục trong lòng, tim Mạnh Thiên Dương đập mạnh, cả người hốt hoảng — Thực sự không cam lòng sao? …

Trước khi cảm giác được mọi việc, hai mắt của Mạnh Thiên Dương đã không thể khống chế mà nhìn vào con ngươi thiên biến vạn hóa kia, u buồn, bi phẫn, châm biếm, nghi hoặc, kiêu ngạo, ôn nhu, chán chường, … Tất cả mọi loại tình cảm trên thế gian tựa như được đan dệt tầng tầng lớp lớp trong hai mắt Quân Vô Song, dường như muốn hiển thị tất cả mọi suy nghĩ trong lòng hắn…

Cặp mắt nhìn thấu lòng người… Mạnh Thiên Dương rùng mình, hai bên thái dương chảy xuống hai hàng mồ hôi lạnh, gắng sức né tránh ánh mắt khiếp người kia, nhưng khi Quân Vô Song chăm chú nhìn hắn, toàn thân hắn cư nhiên mềm nhũn vô lực, làm thế nào cũng không thể di chuyển đường nhìn —

Đừng tiếp tục nhìn ta! Tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cổ họng khô khốc đến không thể phát ra một chữ. Huyết sắc trên mặt Mạnh Thiên Dương toàn bộ biến mất, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng Quân Vô Song, không thể dời mắt.

Lâu chủ sao đột nhiên lại ngây người? Vân Thương khó hiểu nhìn Mạnh Thiên Dương đang đứng bất động, rồi lại nhìn Quân Vô Song, tuy ngân sam nam tử này thanh nhã xuất trần, nhưng dù sao cũng không phải kiểu mà lâu chủ thích a! Bất quá cũng khó nói, ban đầu Ti Phi Tình kia tướng mạo vừa bình thường lại còn ngốc nghếch, vậy mà cũng khiến lâu chủ chết mê chết mệt? …

Bích Lạc nhìn không thấy bọn họ đang làm gì, nên không thể nói gì, trong phút chốc, bốn người đều lẳng lặng đứng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cực kỳ yên bình, nhưng nỗi khổ cực của Mạnh Thiên Dương, sợ rằng chỉ có hắn cùng Quân Vô Song mới biết.

Giữa bốn bề yên tĩnh, đột nhiên có một thanh âm cường điệu vang lên —

“Oa! Vô Song, ngươi quả nhiên ở chỗ này a, tìm mệt chết ta…” Thanh âm vui mừng luôn miệng vang lên, một thiếu niên toàn thân toàn thân rực rỡ giống như một bông tú cầu đang khua tay múa chân chạy đến.

Thanh âm vang dội tựa như sấm sét, khiến hai tai Mạnh Thiên Dương nổ đùng đoàng một trận, ngược lại giúp hắn thanh tỉnh đôi chút, trừng mắt nhìn hoa y thiếu niên đang bổ nhào tới gần Quân Vô Song, hắn thực sự không dám tin thiếu niên không hề cao lớn ngược lại còn rất gầy yếu này có thể phát sinh thanh âm lớn như vậy.

Thiếu niên hớn hở ôm lấy cổ Quân Vô Song, giống như con bạch tuộc gắt gao quấn lấy hắn, toàn bộ thân thể đều dán lên người Quân Vô Song, mặt mày rạng rỡ: “Ta vừa mới đến Trúc ngoại hiên, nhưng không thấy ngươi. Hắn bảo ngươi đang nói đùa, để lừa ta và hắn đến kinh thành. Ha ha, cũng may ta tính thử một chút, biết ngươi đang ở ngoài thành, hì hì…” Thiếu niên đột nhiên nghiêm mặt: “Nhưng mà ta lại thấy ngươi hình như đang dùng ma nhãn câu dẫn người khác a, ta rất thương tâm nha…”

Thiếu niên cắn cắn môi, bộ dạng dường như sắp khóc, Mạnh Thiên Dương thấy vậy vừa giật mình lại vừa buồn cười, vẻ mặt Quân Vô Song càng hết sức cổ quái.

Thiếu niên ngẩng đầu, lau lau hai con ngươi không hề có nước mắt, tươi cười vỗ ngực: “Quên đi, ta rất rộng rãi, dù sao ngươi cũng chưa thành công, ta sẽ không tức giận nữa. Nhưng mà sau này, ngươi muốn câu dẫn người thì chỉ được phép tìm ta a —“

“Ngươi lại đang nói bậy cái gì? Mau leo xuống!” Tiếng quát lớn vừa vang lên, nhưng không hề có nửa điểm tức giận, một hồng y nhân tựa như hành vân lưu thủy chậm rãi đến gần, xiêm y đỏ rực dưới nền tuyết trắng trông đặc biệt chói mắt, y phục nhẹ nhàng tung bay trong gió, lộ ra bộ dáng ung dung phóng khoáng. Nhưng gương mặt của hắn, lại cực kỳ bình thường, bình thường đến mức không tìm ra bất luận cái gì đặc trưng, thậm chí có thể nói là hiền hậu, chất phác.

*Hành vân lưu thủy: Mây bay nước chảy.

Nhìn thấy gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn kia, hai mắt Quân Vô Song chợt hiện lên một tia vui mừng, nhưng ngay lập tức tan biến. Hắn nhẹ nhàng kéo tay thiếu niên xuống: “Kinh Lôi công tử, xin đừng trêu chọc Vô Song.”

Thanh âm lải nhải của thiếu niên rốt cuộc cũng bị cắt ngang, thiếu niên rất không dễ chịu, chậm rì rì bò xuống khỏi người Quân Vô Song, cũng không biết từ đâu lấy ra được một thanh chiết phiến. Trên hai mặt chiết phiến là đủ mọi loại màu sắc rực rỡ, khiến người khác phải hoa mắt, cũng giống như y phục đang mặc trên người thiếu niên. Trong ngày đông lạnh đến khắc nghiệt liều mạng quạt tới quạt lui, trừng mắt nhìn hồng y nhân: “Ta không phải nói cho ngươi nghe! Ngươi không thích, có thể che lỗ tai lại a.”

*Chiết phiến: Quạt giấy.

Hồng y nhân cúi đầu cười khúc khích, Quân Vô Song nhưng lại quỳ xuống đất, trên mặt biểu hiện thái độ cung kính: “Vô Song kiến quá giáo chủ.”

Tiếng cười đột nhiên biến mất, hồng y nhân tuy chăm chú nhìn về phía trước, nhưng căn bản không thèm liếc mắt xem hắn một cái, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi tìm ta, có chuyện gì? Loại chuyện nào lại có thể làm cho ngươi kinh hoảng đến mức phải sử dụng đến huyết lệnh?”

Quân Vô Song vẫn quỳ dưới đất, chỉ tay về hướng Bích Lạc: “Hai mắt của y không thể nhìn thấy, Vô Song cả gan, khẩn cầu giáo chủ để Kinh Lôi công tử sử dụng thần lực, giúp y chữa mắt.”

“Là vì chuyện này?” Khuôn mặt bình thường không có một chút biến hóa nào, hồng y nhân nhưng lại có chút giật mình: “Ngươi thích y? Quân Vô Song!”

“Thỉnh giáo chủ giúp đỡ!” Quân Vô Song cúi đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hai mắt hồng y nhân chợt lạnh lẽo, hắn còn chưa kịp mở miệng, Kinh Lôi công tử một thân y phục rực rỡ đằng kia đã phe phẩy chiết phiến, cười đến ngay cả con mắt cũng bị che mất, giống như hồ ly gian xảo: “Vô Song, ngươi muốn ta giúp ngươi thì cứ việc mở miệng là được rồi, không cần phải xin hắn.” Nghênh ngang đi tới bên cạnh Bích Lạc, nghiêng đầu nhìn y hồi lâu, sờ sờ lên má phải của y: “Ai nha, ai làm mặt ngươi biến thành như vậy? Vô Song, sao ngươi không chữa trị giúp y —“

Bàn tay ấm áp đang vuốt ve khuôn mặt, cảm giác thoải mái dễ chịu kỳ lạ, Bích Lạc nhất thời quên mất phải đẩy tay của thiếu niên xa lạ này ra.

“Làm cái gì?” Mạnh Thiên Dương thấy bàn tay hắn không ngừng vuốt ve trên mặt Bích Lạc, đột nhiên nổi giận xông lên trước, bắt lấy cổ tay hắn: “Ngươi sờ loạn cái gì …? Aa —” Tiếng hét giận dữ đột nhiên chuyển thành tiếng kinh hô, dưới bàn tay Kinh Lôi công tử lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, vết sẹo xấu xí kia cư nhiên vô hình mà biến mất.

Không phải đang hoa mắt đi? Mạnh Thiên Dương mở to miệng, ngạc nhiên nói không ra lời.

“Ngươi không có hoa mắt, hơn nữa, cẩn thận coi chừng cằm rớt xuống đất.” Kinh Lôi công tử tốt bụng nhắc nhở hắn, vẻ mặt thờ ơ như không có gì, chuyện này căn bản dễ như trở bàn tay.

“Ngươi có thể chữa trị đôi mắt cho y?” Mạnh Thiên Dương cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ hoàn hồn trở lại, vui mừng nhìn thiếu niên đang cười đến xảo quyệt như hồ ly trước mắt.

“Này là đương nhiên.” Thiếu niên tỏ vẻ đắc ý ngửa đầu cười lớn, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Ta chính là con của Lôi thần – Phong Kinh Lôi, trừ khi bị băm thành thịt vụn hoặc bị đốt thành tro, bằng không cho dù là người chết, ta cũng có thể khiến hắn sống lại một lần nữa. Nếu như cứu không được, là do ta không có hứng thú cứu, nhưng ngàn vạn lần không nên hoài nghi bản lĩnh của ta a.”

Phong Kinh Lôi tự biên tự diễn một tràng như vậy, tựa hồ cũng có chút tương tự như Tử Minh… Bích Lạc vô thức nở một nụ cười, vẻ mặt u ám phiền muộn lúc trước hoàn toàn bị tan biến.

“Oa — —“

Lại là thanh âm đinh tai chấn óc vang lên, Phong Kinh Lôi nhìn chằm chằm nụ cười quyến rũ của Bích Lạc, hưng phấn khua gõ chiết phiến liên tục: “Không ngờ ngươi cười lên lại đẹp như thế a, oa, giống như là, thực sự rất giống … Ta quyết định sẽ cứu ngươi a.”

Thanh âm vang dội như sấm sét, khiến mỗi binh sĩ đang trấn giữ tường thành đều phải bịt kín lỗ tai, Tiểu Đinh cùng Đại Hồ Tử đang cầm chăn đệm trở về, lại vừa đúng lúc nghe thấy thanh âm kia, đầu liền choáng váng, não căng thẳng, nhưng bọn hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Mục Thành hoàng gia, đành dùng tay che kín hai tai, đến gần đem đệm chăn thả dưới chân Bích Lạc: “Người mù, xem như ngươi may mắn, lúc trước hoàng gia đi ngang qua, thương cảm cho ngươi, mới bảo hai ca ca bọn ta mang chăn bông cho ngươi —“

Nụ cười trên mặt Bích Lạc bỗng nhiên cứng đờ, mái tóc dài khẽ run rẩy: “… Hoàng gia… nào? …” Tâm giống như đột nhiên bị đập mạnh một cái — người xa lạ trầm mặc lúc nãy, người chăm chăm nắm lấy cổ tay y…

“Hiện nay ngoại trừ hoàng thúc của thánh thượng – Mục Thành hoàng gia, kinh thành còn có ai là hoàng gia thứ hai nữa?” Đại Hồ Tử phẫn nộ nói, nhớ tới chuyện tốt bị Long Diễn Diệu phá hư, nhịn không được lại liếc mắt nhìn Bích Lạc một cái, đột nhiên sửng sốt, vết sẹo trên mặt người mù biến đâu mất? Còn chưa nghĩ xong, đã bị Tiểu Đinh lôi kéo trở về nhóm trực: “Đại Hồ Tử chết tiệt, đừng có nhìn loạn nữa, nếu hoàng gia biết, cẩn thận rơi đầu…”

Hóa ra đúng là ngươi, Long Diễn Diệu… Mái tóc dài không còn tiếp tục run rẩy, chỉ lẳng lặng phủ lên hai gò má Bích Lạc, Bích Lạc chậm rãi nở một nụ cười đạm nhạt như mây khói — Hóa ra Long Diễn Diệu đã phát hiện ra y, nhưng một chữ cũng không nói mà lẳng lặng bỏ đi…

Ngươi, thật sự buông tha ta… Nhưng ta, còn ở trước mặt ngươi khoe khoang, lẳng lơ, còn muốn dùng chính mình trao đổi với nhẫn ngọc đã sớm bị ngươi vứt bỏ, ngươi, có phải cho rằng việc này rất buồn cười hay không? …

Đầu ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve hai nửa nhẫn ngọc, cảm giác truyền đến vừa cứng rắn mà lại vừa ấm áp… Bích Lạc nhắm chặt mi mắt, theo trực giác quay đầu về hướng người bên cạnh y.

“Mạnh Thiên Dương, mang ta quay về Phong Nhã Lâu đi.”

Mạnh Thiên Dương cả kinh một hồi, rồi khẽ cười nói: “Được!” Bích Lạc nguyện ý trở về bên cạnh hắn sao? …

“Này này, ta còn chưa giúp ngươi chữa mắt a!”

Phong Kinh Lôi thét lớn kéo Bích Lạc lại, con ngươi liên tục đảo tới đảo lui: “Hay là ta với ngươi cùng đi Phong Nhã Lâu, đầu tiên giúp ngươi chữa mắt, thêm nữa cũng là để giải sầu. A, được rồi, Phong Nhã Lâu là ở đâu a?”

“Thiên Sơn.” Mạnh Thiên Dương vẻ mặt bình tĩnh, cực kỳ không vui khi thấy thiếu niên dán dính lên người Bích Lạc.

“Oa, Thiên Sơn, tốt! Ta còn chưa đến đó a, lúc này cũng thật vừa vặn, ăn ở chơi đùa cũng cần có thêm người nha?” Phong Kinh Lôi vừa cười đến híp mắt vừa quay đầu lại nói: “Hồng Trần, ngươi có đi không? Còn có Vô —“

“Đi!” Hồng y nhân vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên vươn tay ôm lấy Phong Kinh Lôi: “Ta không yên tâm để tiểu hồ ly như ngươi đi khắp nơi chạy loạn.”

“Hồng Trần, ngươi lo lắng quá nhiều rồi, ai có thể tổn thương ta a? Ta chính là con của Lôi thần —“

“Ai nói ta sợ ngươi bị thương? Ta là lo lắng ngươi đi hại người.” Hồng y nhân ung dung thốt ra một câu chặn cái miệng đang ầm ĩ của Phong Kinh Lôi, khuôn mặt bình thường hướng phía Mạnh Thiên Dương đang tái mặt khẽ gật đầu một cái: “Trước tiên cảm ơn các hạ đã chiêu đãi.”

Ta nói mời các ngươi khi nào?! Hai tên hồ ly thối tha! Mạnh Thiên Dương thầm mắng trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười hớn hở: “Đâu có, đâu có? Hai vị, thỉnh!” Hắn ôm Bích Lạc nhảy lên ngựa, nhanh chóng lao đi. Hồng y tung bay, chăm chú theo sát bên cạnh ngựa, không có tí mảy may tốn sức nào. Vân Thương ngẩn người, cũng vội vã giục ngựa đuổi theo.

Bụi tuyết cuồn cuộn, rất lâu mới phiêu tán, cửa thành lần thứ hai khôi phục yên tĩnh trở lại, trên mặt tuyết trống trải chỉ còn lại một mình Quân Vô Song, vẫn như trước duy trì tư thế nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, yên lặng cúi đầu. Ánh mặt trời chiếu xuống y bào thủy ngân sắc, càng lộ vẻ trong suốt mà trống trải —

“Ta, cũng muốn đi…”

Thanh âm nỉ non nhẹ đến hầu như khó có thể nghe thấy, chậm rãi phiêu tán trong gió, ống tay áo hơi dao động, hắn cúi đầu xuống càng ngày càng thấp.