Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 2 - Chương 22




Sao không nói gì? Ngươi còn chưa tin sao? Ta cũng vậy, ta cũng không tin, ngươi cư nhiên đi đào mộ của hắn! Ngươi cư nhiên đem hết thẩy lưu luyến của ta đối ngươi đều cướp đi hết! Ngươi, vì sao lúc nào cũng muốn đoạt lấy tất cả của ta?

Vì sao lại như thế này? … Nâng cao đùi hắn hung hăng va chạm, mái tóc dài đen bóng tung bay, xõa xuống thân thể đầy mồ hôi của Long Diễn Diệu, trên tóc còn vương theo vài giọt máu. Mỗi một giọt rơi xuống ngực đều nhiễm hồng một mảnh, nóng đến mức cả da thịt, cốt tủy, linh hồn đều bị bỏng rát…

Sợi tóc đang tung bay loạn xạ đột nhiên ngừng lại, Bích Lạc run rẩy thở gấp một trận, buông hai tay khỏi người Long Diễn Diệu, dịch thể màu trắng thuận theo đó mà chảy ra từ huyệt khẩu sưng đỏ, vết máu lại lần nữa làm hoen ố hai chân.

Tròng mắt đau đớn như bị kim châm!

Nằm trên mặt đất dơ bẩn đầy máu và dịch thể, Long Diễn Diệu nhưng lại dường như không chú ý tới những gì đang xảy ra trên thân thể mình, vẫn chăm chú mà nhìn, nhìn Bích Lạc thật xa lạ, nhìn Bích Lạc phát ra hận ý điên cuồng — Ta nghĩ hiện tại, ta không có cách nào không tin, ngươi hận ta…

Ngươi không yêu ta, những tình cảm lúc đầu khiến ta si mê sa vào hóa ra đều là lừa gạt ta…

Tất cả đều là giả. Là giả.

“… Bích Lạc…”

Nhẹ nhàng gọi cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hắn nhắm mắt lại, ho ra một ngụm máu đỏ sẫm — Ta thực sự đã mất đi tất cả…

“Chúc mừng ngươi, rốt cuộc ngươi đã báo được thù.”

Âm thanh châm biếm nhàn nhạt xuyên thẳng vào lòng Bích Lạc, y bất động, toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo. Đâu đâu cũng chỉ thấy tơ máu bên môi Long Diễn Diệu cùng giọng điệu mỉa mai của hắn…

Ngươi hận ta rồi sao? Ta, đến tột cùng là đang làm cái gì?

Thanh âm càng lọt vào tai, càng thêm một phần bi thương lạnh lẽo —

“Lộp cộp” hai tiếng vừa vang lên, một thân ảnh liền xuất hiện trước bức rèm châu. Bích Lạc đột nhiên giật mình thanh tỉnh, kéo chăn ở đầu giường qua che phủ người Long Diễn Diệu.

“Yến vương?”

Đào Tranh nhanh nhẹn như hổ báo lách mình đi vào, liếc mắt nhìn thấy da thịt trắng tuyết không che đậy của Bích Lạc, trên thân thể còn dính máu, yêu mỹ, mị hoặc tới cực điểm, nhất thời nhìn không chớp mắt, mãi cho đến khi Bích Lạc khép vạt áo lại, hắn mới giật mình nhận ra mình đang thất thố, cúi đầu trông thấy Long Diễn Diệu, càng thêm kinh ngạc — Yến vương không phải bảo hắn đến cướp “thi thể” sao? Thế nào còn yên lành mà đứng đó? Còn Huyên đế sao lại nằm trong vũng máu? …

“Yến vương muốn xuất cung, xin mời mau mau đi cùng ty chức.” Thấy Bích Lạc ngơ ngác nhìn Huyên đế đến mê muội, hắn trong lòng âm thầm kêu khổ không ngớt.

Xuất cung?! Bích Lạc hoàn hồn, nhưng vẫn như cũ chăm chú nhìn Long Diễn Diệu — vẻ mặt hắn hờ hững, nhạo báng, nhưng không hề mở mắt, cũng không thèm nói gì…

Long Diễn Diệu sẽ không tiếp tục yêu y… Tâm, đã chìm xuống một nơi rất sâu không thể gọi tên, y ngẩng đầu, chậm rãi tiến ra phía ngoài tựa như người vô hồn —

“Không cần nữa…” Xương cốt của Yến Nam Quy đã không còn, ta đến Mai Sơn làm bạn với ai? Ngươi đã không còn yêu ta nữa, ta cũng không thể cô độc tồn tại trong mộng của ngươi? …

Ta rốt cuộc báo được thù rồi sao? Nhưng ta cái gì cũng đều không còn! So với trước càng trống rỗng hơn, càng thống khổ hơn…

“Thái tử chắc chắn không bao lâu sẽ về kinh… Ngươi không cần để ý ta…” Bích Lạc thì thào nói một câu, rời khỏi tẩm cung.

Đào Tranh sửng sốt, chợt nghe Long Diễn Diệu hừ lạnh một tiếng, tay chân hơi cử động, Đào Tranh lật ngược chuôi kiếm, lập tức phong bế mấy huyệt đạo của Long Diễn Diệu, đem cả người hắn nhanh chóng rời đi. Nếu thái tử sắp vào kinh, đến lúc đó dâng Huyên đế lên, đúng là chiếm được công lao to lớn.

Lúc đến cũng như lúc đi, trong tẩm cung cực kỳ yên ắng, không giống ngày thường có nhiều cung nhân trực đêm, Đào Tranh tất nhiên không biết, những cung nhân kia lúc trước bị Long Diễn Diệu nổi giận quát lui, cho dù nghe được nội điện có gì kỳ quái, cũng không dám ra rình, ngược lại càng dễ dàng hơn cho hắn, qua lại như chỗ không người. Hắn vừa ra khỏi cửa cung, nhờ vào bóng đêm che đậy men theo vách tường mà đi, bỗng dưng nghe một tiếng “rít” trong không khí, thẳng tắp vượt qua đầu. Hắn không khỏi ngẩng đầu, trên bầu trời đêm pháo hoa nổ tung tóe, kết thành chữ Phong thật lớn, chiếu sáng nửa bức tường thành.

*Anh Phong thiệt là màu mè. Pháo hoa hình chữ Phong mới chịu nha =)))))))))))

Ngẩng đầu si ngốc nhìn pháo hoa rực rỡ đến lóa mắt, Bích Lạc buông lỏng tay, ống đồng nhỏ rớt xuống đất, còn đang tỏa ra mùi lưu huỳnh —

Hỏa quang còn chưa tắt, nơi chân trời xa xa cũng sáng ngời một mảnh, pháo hoa cũng đồng dạng nổ thành hình chữ Phong, cắt đứt bóng đêm dày đặc.

Là cơ sở ngầm mà thái tử an bài ở kinh thành đã thấy được tín hiệu nên đáp lại. Bích Lạc chăm chú nhìn, rất nhanh thôi, pháo hoa sẽ một đường truyền tới sườn núi Khởi Vân cách đây hơn ba trăm dặm, thái tử sẽ đem nghĩa quân trở về đoạt lại ngôi vị hoàng đế…

Đến đây đi, nếu như thái tử lên làm hoàng đế, ngươi nhất định muốn giết ta a. Ta biết ngươi dù sao cũng có không ít mưu mô thủ đoạn! Nếu như ngươi đấu không lại Long Diễn Diệu, đoạt không được ngôi vị hoàng đế, Long Diễn Diệu kia cũng sẽ không bỏ qua ta, hắn cũng sẽ giết ta! Đây, chính là kết cục mà ta mong muốn!

Ai làm hoàng đế cũng chẳng sao cả, chỉ xin hãy giết ta! Giết một kẻ cái gì cũng không còn, ngay cả mộng cũng đã mất đi!

……………………………………………..

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, lướt nhẹ qua người bích sam thiếu niên đang nằm trên giường, mái tóc đen mềm mại xõa tung, sắc mặt tái nhợt trong suốt. Đôi mắt thu thủy không còn vẻ linh động như xưa, gần như dại ra mà nhìn chằm chằm vào mái nhà chạm trổ ngọc, mùi Long Tiên Hương lượn lờ khắp nơi, cũng giống dĩ vãng…

“Yến vương” Vài thị nữ bưng thức ăn tiến vào, nhìn thấy một bàn cơm nước lạnh lẽo chưa hề được đụng đến, ngay cả thở dài cũng không dám. Canh ba nửa đêm, Yến vương đột nhiên trở về vương phủ một mình, cả ngày nằm trên giường không nói không cười còn chưa tính, từ đầu đến cuối lại chưa từng ăn gì, làm các nàng phải chau mày lo lắng.

Dọn dẹp cơm nước đã nguội lạnh, lại bưng lên một chút cháo vừa mới nấu, sau đó đám thị nữ yên lặng mà lui ra ngoài.

Hương cháo nhẹ nhàng tiến vào chóp mũi, dạ dày hai ngày trống rỗng cũng không có phản ứng gì. Bích Lạc vẫn nằm yên trên giường không nhúc nhích, ánh nắng chậm rãi chiếu tới bên bàn trang điểm —

Gương đồng đã được đổi mới, ánh sáng cũng đồng dạng rọi lên người thiếu niên trong gương, không có ai oán, không có thê lương, trái lại vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh…

Bình tĩnh tựa như không hề chờ đợi bất luận cái gì…

Thực sự không còn mong muốn gì nữa sao? Này cũng không phải. Vuốt ve gương mặt có chút hao gầy, Bích Lạc lẳng lặng nở nụ cười — chờ mong duy nhất của ta bây giờ, có lẽ là trong cung phái người tới bắt ta, ta đã đợi hai ngày rồi.

Không biết thái tử đã vào kinh chưa? Không biết ngôi vị hoàng đế đến tột cùng là rơi vào tay ai? Bất quá, những thứ này đối ta đã không còn ý nghĩa. Vô luận là ai, đều muốn đến giết ta! Vậy là tốt rồi, ta cuối cùng cũng có thể được giải thoát rồi…

Liếc nhìn sang nhẫn ngọc trên ngón tay, hồi lâu mới dè dặt mà hôn lên — Xin lỗi…

Ngươi nhất định rất hận ta… Xin lỗi. Nhưng ta vừa nghĩ đến việc ngươi hủy đi thi cốt của Yến Nam Quy, vừa nghĩ đến ngươi khiến một chút ảo tưởng cuối cùng của ta cũng bị tan biến, ta thật là điên rồi… Ta biết cho dù nói cái gì cũng không thể cứu chữa, cho nên nếu ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ vui vẻ đón nhận.

Long Diễn Diệu…

Ngoài xa mơ hồ có tiếng chiêng trống xôn xao, cắt đứt suy nghĩ của Bích Lạc, tiếng nhạc ầm ĩ đến tận trời —

Có chuyện gì ồn ào như vậy? Bích Lạc hơi cau mày, dường như nghe thấy ngoài phòng có tiếng cười của vài thị nữ: “… Náo nhiệt quá a…”

“Này đương nhiên, ngươi còn không biết sao? Hôm nay là lễ đăng cơ của Thụy Đình thái tử, nghe nói thái tử còn muốn dạo quanh kinh thành, cùng bá tánh chung vui a!”

“Thái tử quả nhiên nhân hậu, hắn làm hoàng đế thật sự là may mắn cho trăm họ. Nghe nói Huyên đế so với thái tử rất hung dữ, trước đó không lâu còn giết quý phi a.” Lại có một thị nữ khác nói chen vào: “Nhưng mà, Huyên đế cư nhiên viết chiếu thoái vị, thực sự là ai cũng không nghĩ ra a —“

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Bích Lạc đứng thẳng tắp trước cửa: “Thoái vị là thế nào? Nói rõ cho ta!”

Không xong, nhất thời hưng phấn mà nói lớn tiếng quá, làm ầm ĩ đến Yến vương. Thị nữ âm thầm tự tát vào mồm, cúi đầu nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe người ta nói, hôm qua Huyên đế không có vào triều, nhưng có một vị Tào thị lang đọc thay chiếu thư, nói Huyên đế tự thoái vị, nhường ngôi cho Thụy Đình thái tử. Sau đó Đoan Mộc thái sư cùng vài vị đại nhân chạy đến sườn núi Khởi Vân nghênh đó thái tử quay về kinh…”

Tự thoái vị?! Đầu óc Bích Lạc bùng nổ một trận, đã không còn nghe rõ thị nữ đang nói cái gì. Hai mắt trừng thẳng về hướng hoàng cung —

“… A, ta còn muốn cùng ngươi ly khai kinh thành, tìm một chỗ yên ổn sống hết cuộc đời này… “

Tiếng cười thê lương lại một lần nữa vang vọng bên tai, Bích Lạc ngây dại ra — Long Diễn Diệu viết chiếu thoái vị, đều không phải bị thái tử bức ép, y phát tín hiệu pháo hoa vào lúc nửa đêm, cho dù thái tử hành động nhanh lẹ, cũng không thể sáng sớm hôm sau đến được kinh thành, càng chưa nói tới đánh vào trong cung, bức Long diễn Diệu viết chiếu thoái vị.

Chiếu thoái vị này là người đã sớm viết sao? Ta vẫn cho rằng thứ ngươi coi trọng nhất là ngôi vị hoàng đế, ấy vậy mà ngươi thực sự buông bỏ nó để theo ta cùng một chỗ? Đêm đó ngươi vốn muốn mang ta ly khai kinh thành, đúng hay không? Nhưng ta, nhưng ta lại…

Cổ họng khô nóng đến đáng sợ, tay chân dần dần phát run, mặt Bích Lạc lúc xanh lúc trắng, rồi đột nhiên co chân bỏ chạy. Y liên tục nhịn đói hai ngày nay, từ lâu đã suy yếu không chịu nổi, mới chạy vài bước, chân đã mềm nhũn, té nhào xuống đất.

“Yến vương?”

Thị nữ vừa định tiến lên nâng lấy y, Bích Lạc đã bò dậy, không rên một tiếng, tiếp tục chạy đi.

……………………………………………..

“Thánh thượng giá lâm —“

Bích Lạc thở dốc đứng lên, nhìn cung nhân thị vệ trùng trùng điệp điệp vây quanh tân đế vừa mới dạo thành trở về ngự thư phòng, Đào Tranh ở ngay đầu hàng, đã thay đổi trang phục thống lĩnh, vẻ mặt đường quan rộng mở, cũng không thấy bóng dáng Phong Tế Tuyết.

“Kiến quá thánh thượng.” Bích Lạc cùng cung nhân trong thư phòng đồng loạt thi lễ với thiên tử.

“Miễn lễ.” Thụy Đình thái tử mỉm cười nâng Bích Lạc đứng dậy: “Nghe nói ngươi đã ở thư phòng chờ trẫm nửa ngày, ha ha, có chuyện gì quan trọng?” Hắn phất tay thối lui cung nhân, chỉ chừa lại Đào Tranh trong thư phòng, đảo mắt qua vết sẹo dài trên mặt Bích Lạc, không khỏi thở dài hai tiếng: “Thật đáng tiếc, hoàng thúc của trẫm không phải đối ngươi như trân như ngọc sao? Thế nào lại sơ suất như vậy, để một hung phụ đem cánh tay đắc lực của trẫm đả thương thành như vậy? Thật sự đáng chết!”

*Hung phụ: phụ nữ hung dữ đã có chồng.

Khóe môi khẽ co giật, Bích Lạc miễn cưỡng cười nói: “Thánh thượng nói đùa, Bích Lạc bất quá chỉ là một người ti tiện mà thôi, sao dám nhận sự ưu ái của thánh thượng?”

Y đang nói lại bị thái tử dứt khoát cắt lời: “Ngươi cần gì phải khiêm tốn? Thiên hạ đều biết, Yến vương kỳ thực là tâm phúc mà trẫm an bài bên người hoàng thúc, trẫm sao có thể không ưu ái ngươi a? Ha ha…” Liếc thấy vẻ mặt lo sợ của Bích Lạc, hắn cười xảo quyệt như hồ ly: “Thế nhưng ngươi lần này lại vì hoàng thúc của trẫm mà đến? A, hắn ngược lại cũng rất thông minh, trước khi trẫm vào kinh liền viết chiếu thoái vị công bố thiên hạ, khiến trẫm cũng không thể khởi binh hỏi tội…”

Ngón tay đặt trên án thư nhẹ nhàng gõ hai cái: “Trẫm hiện tại có chút khó xử, không biết nên xử trí hắn như thế nào mới tốt?” Theo tính tình của hắn mà nói, chắc chắn sẽ giết Long Diễn Diệu để nhổ cỏ tận gốc, tránh cho dư đảng của Long Diễn Diệu một ngày nào đó tro tàn lại cháy. Chỉ là tân hoàng vừa đăng cơ chỉ nên đại xá thiên hạ, sao có thể vô cớ xuất binh thí thúc, mượn cớ giết người? Mặc dù cũng có thể âm thầm hạ thủ sau đó hủy thi diệt tích, nhưng quân vương thoái vị tự nhiên mất tích, chẳng phải càng thêm khả nghi?

*Thí thúc: giết chú ruột.

Nghe qua khẩu khí của thái tử, Long Diễn Diệu có thể đã rơi vào tay hắn, Bích Lạc không khỏi nhói lòng: “… Bích Lạc muốn gặp hắn một lần, mong thánh thượng ân chuẩn.”

“Nga?” Thái tử nhếch mi, mắt cũng hơi nheo lại, ánh mắt tựa như đang rình mồi —

“Hắn là người mà Bích Lạc thống hận nhất, hiện tại Bích Lạc rất muốn nhìn bộ dạng thất vọng của hắn, cũng là để giải mối hận trong lòng.”

Lời Bích Lạc nói vừa nhanh vừa vang vọng, y biết tâm tư của thái tử rất tinh tế, nếu có chút vô ý, chỉ sợ sẽ lộ sơ hở, chớ nói được gặp Long Diễn Diệu, ngay cả tính mệnh của y đều khó bảo toàn, trong lời nói liền không dám sơ suất.

“Thật không?” Chậm rãi nâng chén trà, thái tử ung dung thổi hơi nóng trên mặt chén, nhấp một ngụm mới ngẩng đầu cười —

“Vậy ngươi nên cẩn thận, hoàng thích dường như bị chuyện gì kích động, có chút điên điên khùng khùng, ha ha…” Hắn ý vị thâm trường nhìn sang Đào Tranh: “Ngươi đưa Yến vương đi gặp hắn, phải hầu hạ cẩn thận, không được tự ý ly khai Yến vương, đã hiểu chưa?”

“Thần lĩnh chỉ!” Đào Tranh hướng Bích Lạc cúi người: “Yến vương mời đi hướng này —“

Nhìn hai người rời khỏi Ngự thư phòng, bên môi thái tử cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thâm sâu khó dò, hắn bỗng chốc chau mày, tay ôm ngực ho vài tiếng.

“Bệnh của ngươi lại nặng thêm rồi?” Một thân ảnh màu lam tiến vào phòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực thái tử —

Thư phòng được canh giữ nghiêm ngặt đột nhiên có người xông vào, thái tử trái lại không có chút ngạc nhiên, cười nói: “Không cần tiếp tục lãng phí khí lực cứu ta, bệnh lạ này, ngay cả thái y cũng không tìm ra nguyên nhân a…” Nhìn thấy lam y nam tử cau mày, thái tử nhún vai: “Tuy nói, bệnh này là nhiễm ở Nhạc Dương Phong Môn, nhưng ngươi cũng không cần phải canh cánh trong lòng!”

Phong Tế Tuyết thở dài, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng phát hiện nội lực sau khi truyền vào, cơ thể không có một chút đáp lại, không khỏi lắc đầu rút tay về.

“Đúng rồi, vẫn chưa tìm được lệnh đệ a?”

“Là thám tử nhận sai người, hại ta chạy một ngày một đêm.” Phong Tế Tuyết lộ vẻ buồn bực: “Ta còn nghĩ nếu tìm được tứ đệ, y thuật của hắn có thể chữa được chứng bệnh lạ của ngươi —“

“Ha ha, Phong Tế Tuyết, ngươi cũng là người thông minh, sao lại tin tưởng mấy chuyện thất loạn bát tao này? Cho dù lệnh đệ của ngươi trời sinh dị năng như lời ngươi nói, cũng không thể xoay chuyển sinh tử a? Ha ha, mệnh là do trời định, nếu muốn ta chết, ta Long Thụy Đình cũng không có gì oán trách.”

“Tứ đệ của ta có thể khiến người gãy tứ chi sống lại, nước sôi trong nháy mắt biến thành băng, được thôn dân trong làng Nhạc Dương tôn sùng là con của lôi thần. Ngươi nếu được nhìn thấy bản lĩnh của hắn, chắc chắn sẽ tin.” Thấy thái tử vẫn cười gian xảo như hồ ly, Phong Tế Tuyết biết ngay hắn không tin, cũng không thèm nói thêm nữa, xoay người muốn đi.

“Lại đi đâu?” Thái tử sửng sốt.

“Đương nhiên là đi tìn tứ đệ tới cứu ngươi.”

“… Tại sao? …” Thái tử trầm mặc một chút rồi lại cười: “Ngươi và ta cũng không có giao tình, ngày đó bất quá là vì ma giáo giúp đỡ hoàng thúc, Nhạc Dương Phong Môn ngươi cùng ma giáo không hợp, mới nguyện ý giúp ta. Hôm nay ma giáo bị quan phủ truy đuổi khắp nơi, ngươi cũng đã hả giận, cần gì phải tiếp tục —“

“Không có giao tình thì không thể giúp ngươi?” Phong Tế Tuyết quay đầu lại, đôi mắt dài nhỏ khẽ cau lại: “Ngươi cũng biết, lúc ngươi cười rộ lên rất giống tứ đệ của ta…”

Dáng tươi cười gian xảo đột nhiên cứng lại, thái tử nhìn chằm chằm Phong Tế Tuyết, hồi lâu mới gật đầu một cái, lại nở nụ cười: “Thì ra là thế, ta đã hiểu.” Hắn bưng chén trà lên uống một ngụm: “Ta sẽ không cản trở ngươi tìm kiếm lệnh đệ nữa, Phong chưởng môn…”

Thân ảnh lam sắc nhẹ nhàng rời đi như lúc vừa đến, thái tử buông chén trà xuống, khẽ ho vài tiếng.

……………………………………………..

Địa đạo âm u, ẩm ướt kéo dài một đường xuống lòng đất, tường đá hai bên cách mười bước đi liền có một ngọn đuốc, lửa lay động loạn xạ trong không khí, chiếu xuống nét mặt Bích Lạc, tỏa thành bóng mờ.

“Long Diễn Diệu… Bị nhốt ở chỗ này? …” Địa đạo dài tựa như không có điểm dừng làm Bích Lạc càng đi càng cảm thấy kinh ngạc, nghĩ không ra trong cung cư nhiên còn có địa lao bí ẩn như vậy, chỗ ẩm thấp như thế này làm sao người có thể sinh sống? Huống hồ trên người Long Diễn Diệu còn có vết thương, bị y cắn đến tiên huyết đầy mình…

Mặt càng lúc càng tái nhợt, đầu chợt choáng váng, bỗng nhiên một cước giẫm lên khoảng không trên thềm đá, cả người liền ngã quỵ về phía trước.

“Yến vương!”

Đào Tranh bên cạnh một tay ôm lấy Bích Lạc: “Cũng sắp tới rồi, Yến vương không cần vội.”

Trong đầu lại cảm thấy nặng nề như muốn ngất đi, Bích Lạc miễn cưỡng cười, nghĩ muốn đẩy tay Đào Tranh đang vòng quanh hông y ra, nhưng phát hiện cánh tay hắn ôm quá chặt. Y kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện hai mắt Đào Tranh, hàm chứa tình dục dày đặc —

“Làm càn! Còn không mau buông tay?!”

Sắc mặt Bích Lạc chợt âm trầm, Đào Tranh vừa bị y quát, tinh thần thanh tỉnh hơn phân nửa, ngượng ngùng buông tay. Từ hôm nhìn thấy thân thể trắng tuyết dính đầy máu của Bích Lạc tại tẩm cung, mấy ngày liên tiếp hắn đều như người nằm mộng, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Bích Lạc, lúc này người thật ở bên cạnh không khỏi ý loạn tình mê, nhưng thấy Bích Lạc tức giận, hắn cũng không dám lỗ mãng.

Bước nhanh vài bước, đem Đào Tranh bỏ lại phía sau, đến một khúc ngoặt, trước mắt đột nhiên trống trải, đã tới cuối địa đạo, trước mặt là một gian thạch thất lớn, mười cây nến đua nhau chiếu sáng, một người đầu tóc rối bời đứng đối mặt thạch bích, sừng sững mà không nhúc nhích.

*Thạch thất: Phòng đá.

*Thạch bích: vách tường đá.

“…” Bích Lạc mở miệng, nhưng không phát ra thanh âm. Tuy chỉ là bóng lưng, nhưng khí thế bức nhân ngày đó đã không còn tí mảy may nào, người trước mắt đúng là Long Diễn Diệu! Chỉ là tứ chi hắn đều bị khóa bằng xích sắt thật dày, thật dài kéo lê trên mặt đất, một đầu khác của xích thì lại dính vào thạch bích.

Lại bước lên vài bước, thấy trên người hắn quần áo sạch sẽ, không có vết máu vết roi, Bích Lạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc trước nghe thái tử nói Long Diễn Diệu có chút không bình thường, nhưng nhìn thân hình lãnh tĩnh trước mặt, nghĩ là thái tử không muốn y gặp hắn, cố ý thổi phồng lên…

“… Long Diễn Diệu, là ta…” Đến gần phía sau hắn, Bích Lạc vươn tay muốn chạm vào vai hắn, nhưng cuối cùng lại run rẩy rụt trở về, với tính tình Long Diễn Diệu, còn có thể tha thứ cho y sao?

Thanh âm trong địa lao trống trải không ngừng vang vọng lại, Long Diễn Diệu vẫn đứng thẳng tắp, không chút nhúc nhích.

Ngươi không muốn để ý ta nữa sao? …

Tuy rằng Long Diễn Diệu đối y lạnh nhạt như trong dự tính, nhưng lúc này đối mặt, ngực Bích Lạc vẫn đau nhức như bị xoắn bện lại, đáy mắt chua xót tựa hồ nước mắt sắp chảy xuống, y cố sức che miệng lại, nhìn thẳng bóng lưng quen thuộc nhưng không thể tiếp tục được chạm vào.

“… Là giả…”

Trong không gian tịch mịch, Long Diễn Diệu đột nhiên mở miệng, đối mặt thạch bích, trống rỗng mà đờ đẫn —

“Tất cả đều là giả… Ngươi gạt ta…”

“Gạt ta…”

Long Diễn Diệu?! Bích Lạc kinh hoảng nghe thấy thanh âm nỉ non có chút phập phồng kia, vô thức lui về sau vài bước, đụng vào Đào Tranh.

“Mục Thành hoàng gia hai ngày qua đều là như thế này, một mình đối vách tường tự lẩm bẩm, khiến Yến vương sợ hãi.”

Đào Tranh ân cần đỡ lấy thân thể đang run lên không ngớt của Bích Lạc, không thấy tiếng quát tháo kháng cự như trong dự định, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhịn không được len lén vuốt ve thắt lưng của Bích Lạc.

Bích Lạc căn bản không rảnh bận tâm cử động của Đào Tranh, hai mắt vẫn không rời bóng lưng Long Diễn Diệu, nam tử kia từng dã tâm bừng bừng, từng hăm hở khí thế! Nam tử từng mạnh mẽ bá đạo mà ôm y, hôn y! Cũng rất ôn nhu tỉ mỉ đút y uống dược ăn cháo, giúp y mặc y phục…

Chính là người hiện tại đối mặt với bức tường trống rỗng, thì thào tự nói sao?

“… Ngươi gạt ta…”

Long Diễn Diệu… Hai vai không kiềm chế được mà kịch liệt run rẩy, ngón tay Bích Lạc nhét vào trong miệng, gắt gao cắn, ngăn tiếng khóc rống muốn bạo phát khỏi cổ họng —

“… Đều là giả hết, là giả hết…”

“A… ách, ách…” Vài tiếng nấc nghẹn ngào rốt cuộc cũng chọc thủng yết hầu, khớp hàm Bích Lạc run cầm cập, một cỗ vị tanh nồng từ trong miệng tràn ra.

Lệ, vô thanh chảy xuống.