Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Bởi vì chàng thích ta nha...
“Yui-chan, Yui-chan… Ta có thể… Ta có thể cùng nàng chơi không?”
Đứng ở trước mặt chính là một cậu bé chưa đến mười tuổi, sợ hãi, nhìn về phía Yui.
Y phục của cậu bé hoa mỹ, nhìn qua là biết đây là con nhà quý tộc. Trong bộ ki-mô-nô màu xanh, gương mặt hắn tái nhợt trắng bệch, thân hình gầy yếu, liếc mắt một cái là có thể thấy được hắn như đang bị bệnh.
Da rất trắng rất trắng, cả người giống như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng trong bầu trời đêm, mây đen mông lung, tinh thần có vẻ sa sút lạ lùng. Hai má hắn hơi hơi đỏ lên, không được tự nhiên, có vẻ hơi khẩn trương.
Không có khí chất đường hoàng, không có tư thế quý tộc, khi hắn đứng trong nhóm trẻ con nhà quý tộc, Yui gần như chỉ nhìn lướt qua, không nhìn lại lần nào.
“Mẫu thân đại nhân, tên này là ai vậy?”
Yui không quen biết một cậu bé như vậy, quay đầu, ôm búp bê của mình hỏi mẫu thân.
Mẫu thân đại nhân trong y phục hoa lệ ngồi bên cạnh mình, luôn cười nhẹ. Hôm nay mẫu thân có vẻ rất cao hứng, mọi khi vốn không có nhiều thời gian gặp mình nhưng hôm nay lại bớt thời giờ, sai thị nữ mang mình đến điện các, muốn trò chuyện với mình, Yui cảm thấy rất vui vẻ.
“Tiểu Yui của ta, đứa trẻ này là con của chị của ta. Mau tới đây mau tới đây, người này cũng xem như là anh con, nói không chừng về sau còn là… Ha ha… Các con cũng bằng tuổi nhau, cùng nhau đi chơi đi.”
Không nghĩ tới, mẫu thân đại nhân bảo mình tới đây là để bồi cậu bé này chơi đùa, nghĩ vậy, Yui thấy buồn bã.
Ném búp bê trên tay xuống, Yui xoay người đi, sắc mặt thay đổi.
“Hừ, con không có anh trai gì cả.”
Anh trai toàn bắt nạt mình, đừng tưởng rằng mình không biết lòng dạ bọn họ nhỏ nhen thế nào. Yui từ nhỏ đã chỉ chơi một mình, cho nên đối với mấy người anh trai, nàng đã quen xa cách, cũng không hề chờ mong gì.
“Nào nào, Yui ngoan, chơi cùng anh trai con được không?”
Phu nhân xinh đẹp nhường nhịn dỗ dành.
“Yui ngoan, bồi anh trai con đi chơi được không, phụ thân đại nhân của con sẽ vui vẻ lắm đấy.”
“Phiền quá đi mất. Được rồi được rồi.”
Yui trừng cậu bé trước mặt một cái, đối phương bị nhìn như vậy, lập tức khẩn trương cúi đầu.
Yui nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên hai mắt sáng lên.
“Nè, ngươi có biết…”
Yui nói nhỏ, dùng âm thanh mà chỉ có cậu bé mới nghe được, vươn đầu đến bên tai cậu bé cúi đầu cười.
“Ngươi có biết trèo cây không?”
“… A, ta có!”
Cậu bé sửng sốt, rồi lập tức gật gật đầu.
“Thế à…”
Trong ánh mắt vui mừng của mẫu thân đại nhân, Yui túm cậu bé ra cửa.
“Yui-chan có thể…”
Trên gương mặt cậu bé hiện lên vết đỏ ửng không bình thường, thấp giọng lẩm bẩm.
“Được rồi!”
Đi vào vườn hoa cách đó không xa, Yui ngẩng đầu, nhìn ngọn cây cao trước mặt.
“Ta muốn cái kia!”
Tiểu công chúa chỉ vào con diều bị mắc trên ngọn cây.
Con diều kia đã ở trên đó vài ngày nay. Mấy hôm trước không có mưa, nó vẫn mắc không rơi xuống, trông có vẻ như nó ở trên đó không chỉ mới một ngày hai ngày.
“Được!”
Cậu bé nhìn ra, nhưng hoàn toàn không chút do dự đồng ý.
Hắn cởi áo khoác, cẩn thận trèo cây.
Chung quanh không ai nhìn thấy hai đứa trẻ, cho nên Yui mới có lá gan như vậy. Kỳ thật, nàng căn bản không muốn con diều đó làm gì, mấy cái thứ đó, chỉ cần nàng nói một tiếng, mẫu thân đại nhân sẽ thỏa mãn mình rất nhiều rất nhiều. Nhưng mà, nhiều con diều như vậy thì có năng lực chứng minh cái gì chứ?
Yui cắn cắn môi, tâm tình rất kém, giọng cũng gắt lên.
“Ngươi nhanh lên đi chứ!”
Sức khỏe của cậu bé không tốt, trèo chưa được cao, hắn đã liên tục thở hổn hển. Nghe thấy tiếng Yui, hắn hơi tạm dừng, lại tiếp tục trèo.
Hắn không muốn làm nàng thất vọng. Cho dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, hắn cũng hy vọng nàng có thể thoải mái.
Tay như chết lặng…
Hô hấp dồn dập…
Thân thể rất trầm rất trầm…
Sau đó, không hề ngoài ý muốn, cậu bé ngã xuống từ trên cây.
Yui luống cuống, nhất thời quên cầu cứu, thấy cậu bé đột ngột ngã xuống, nàng ngây ngốc vội vươn tay đỡ. Đương nhiên, Yui rất non nớt, kết quả vẫn không đỡ được.
Cậu bé rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu rất to.
…
“Con nói xem! Con bảo mẫu thân đại nhân phải ăn nói như thế nào đây? Đây chính là con trai trưởng duy nhất của thành chủ Hitomi!”
Mẫu thân đại nhân cực kỳ tức giận, trước mặt mọi người, hung hăng quát Yui rất to. Yui biết là mình có sai, đáy lòng lại hơi bất mãn, cho nên, Yui cũng không định nhận sai với mẫu thân đại nhân.
“Huhu…”
Vừa lớn tiếng khóc, đứa trẻ còn nhỏ, vừa học xong mang thù.
“Đi phật đường quỳ!”
Mẫu thân đại nhân không hề để ý đến Yui khóc, chỉ nhíu lại đôi lông mày đẹp, không biết suy nghĩ cái gì.
Dù không cam lòng bị mẫu thân đại nhân trừng phạt, nhưng Yui chỉ có thể nghe theo.
Không biết qua bao lâu, Yui quỳ gối trước mặt tượng thần đã gần ngủ gật. Mẫu thân đại nhân nói, nếu vẫn chưa ý thức được mình sai, thì sẽ không được trở về nghỉ ngơi. Yui đoán, hôm nay mình chắc chắn không thể về tẩm điện ngủ.
‘Lạch cạch’ một tiếng, cửa đại điện mở.
Vốn tưởng là hắn sẽ không đến đây, nhưng cố tình, hắn lại đang đứng ở trước mặt mình, khập khiễng bước tới.
“Yui-chan… Về sau… Về sau còn có thể cùng nhau chơi nữa không?”
Trông hắn có vẻ bất an, lúc nói chuyện cũng trở nên càng thêm yếu ớt.
“Không cần!”
Yui tức giận hất tóc.
“Yui-chan… Có thể… Cùng nhau chơi không?”
Cậu bé có vẻ rất sốt ruột, vài lần muốn nói lại thôi. Hắn đứng ở bên cạnh Yui, không biết nên nói thêm gì, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc. Hắn ngốc nghếch muốn kéo tay Yui, lại bị Yui hất mạnh tay đi.
“Yui-chan… Thật ra, ta chỉ là muốn…”
“Muốn cái gì?”
Yui tức giận chất vấn.
Nàng biết việc này hoàn toàn không phải lỗi tại cậu bé trước mặt, nhưng mất mát trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, người trước mặt vừa lúc trở thành lý do phát tiết.
“Ta chỉ là muốn… cùng nàng…”
Cơ hồ không nghe thấy rõ tiếng của cậu bé.
“Nếu ngươi đã muốn như vậy thì… Được thôi.”
Bị quấy rầy làm phiền toái, tiểu công chúa kiêu căng có vẻ đăm chiêu.
**
Mí mắt nặng quá… Bên tai là tiếng dòng nước chảy?
“Ta không chết?”
Mở to mắt, Yui nhìn thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm tối như mực, phản ứng đầu tiên là xem xem mình có bị đứt tay đứt chân hay không.
Chung quanh tối mờ, nhìn quanh một vòng, Yui vẫn thấy rõ bên cạnh có người.
“Ngươi rất muốn chết à?”
Âm thanh này, là phu!
“Thứ màu đen đó…”
Yui nghe thấy tiếng phu, an tâm lên không ít.
Vươn tay, trước mặt đầy sương mù, có cái gì đó đang trôi nổi giữa mình và phu.
“Là chướng khí.”
Phu trả lời.
“Chướng khí?”
Bản năng sờ sờ trong lòng, lông chim màu trắng đã hoàn toàn bị ăn mòn, Yui hoảng sợ.
Lông chim màu trắng hiệu quả đối với vô số tiểu yêu quái thế mà lại hoàn toàn bị ăn mòn, thứ chướng khí này đáng sợ đến thế sao?
“Sao ta lại không bị gì thế?”
Thứ Kagura cho mình bị ăn mòn mất, mà mình vẫn an toàn, Yui không cho rằng là do mình quá may mắn.
“Ngươi rất muốn bị gì sao?”
Ngữ khí của phu không tốt.
“Đừng dùng giọng điệu đó mà, phu quân đại nhân.”
Yui thở dài, cố gắng xem nhẹ tính cách thiện biến xấu xa của phu.
“Ai bảo ngươi xuẩn.”
Phu tiếp tục khinh bỉ.
Theo phương diện nào đó mà nói, hắn luôn cùng Yui khinh bỉ nhau, ghét bỏ nhau, nhưng hai người này lại luôn vô hình chung không thể không nhẫn nại nhau.
“Ta thông minh mà!”
Yui tức giận phản bác.
“…”
Phu không nói lời nào. Trên thực tế, giờ phút này, phu không biết có thể nói cái gì khác.
An ủi? Sao có thể chứ?
Nói ác độc? Hình như cũng không dễ nói ra.
Chơi thâm trầm? Đại khái ở chung với ngu ngốc lâu sẽ bị lây bệnh, cuối cùng, phu trầm mặc.
Yui thấy thái độ của phu như vậy, cũng dỗi.
Yui biết, hiện tại có lẽ bọn họ vẫn còn ở gần dòng sông kia, ở khoảng cách an toàn. Phu xuất hiện ở đây đương nhiên là sẽ không mặc kệ sự chết sống của nàng, nhưng phu rất im lìm, nửa ngày không nói một câu trọng điểm khiến Yui rất bực bội.
…
Hai người đều trầm mặc.
Âm u ẩm ướt, tràn ngập mùi tử vong.
Yui ngồi xổm một bên, liếc trộm phu. Thôi, cái sắc mặt này trông cứ như là bị oan ức tủi thân ấy.
“Chàng không nói cho ta biết à… Sao ta lại không chết…”
Thôi thôi, mình vẫn hiếu kỳ vấn đề này, cái gì mà chơi trò âm trầm, cho nó bay theo mây đi.
“…”
Phu vẫn giả bộ đang nội hàm.
“Ta cứ tưởng là…” Tưởng là mình bị phu giết chết.
Thái độ của phu rất kỳ quái, lúc đối xử với mình thì có vẻ thay đổi thất thường. Yui hay thích chú ý từng chi tiết nhỏ của phu, vì thế nàng thay đổi cách nói khác.
“Có phải ta đã chết rồi không.”
Sợ đối phương khinh bỉ suy nghĩ của mình, lại bổ thêm một câu.
“Lúc trước gặp được yêu quái tiên sinh, hắn có nói như thế.”
“…”
Phu vẫn giả bộ nội hàm.
“Nơi này là chỗ mà ban nãy ta ngã xuống? Hiện giờ ta lại chưa chết, có phải ban nãy chàng đã làm gì không?”
Nếu không thì Kikyou đã chết, mình lại không bị gì, quá khả nghi.
—— này, không đúng, sao lại cứ nghĩ mình phải chết chứ!
“Ngươi cho là nhờ cái gì?”
Phu mở miệng, khí thế bức người.
“Ta nghĩ là… là bởi vì chàng thích ta nha.”
Cho nên mới không nỡ để ta chết.
Yui rất thức thời câm miệng.
“Ngươi muốn chết sao!”
Phu vẫn tức giận.
Yui vừa nói ra từ ‘thích’, hắn lại phát hiện đáy lòng mình xôn xao.
Asai Yui, trông có vẻ dễ xử lý, nhưng lại khó đối phó hơn Kikyou.
“Chàng đúng là không được tự nhiên mà” ╮(╯_╰)╭
Yui bĩu môi la hét, không buồn nhúc nhích. Nàng biết, phu chỉ mạnh miệng mà thôi, sẽ không thật sự động thủ.
“Được rồi, hiện giờ rảnh rỗi thì nên chúc mừng một chút, rơi từ trên cao như vậy mà vẫn không bị gì, phu quân đại nhân mau tới giúp ta chúc mừng đi.”
Yui quyết định bỏ qua đề tài này. Lời nói của yêu quái tiên sinh cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nói không chừng, nàng vẫn có thể sống đến một trăm tuổi cơ.
Cả người cứng ngắc, Yui vươn vai mạnh một cái.
“Để chúc mừng, ta muốn ăn nhiều điểm tâm ngọt và bánh mì lớn.”
“Bánh mì lớn…?”
Phu rất muốn nghi ngờ thường thức của đối phương.
“Bụng ta đang rỗng, chàng thì biết cái gì.”
Yui tức giận nói.
“So với chuyện này, ngươi không thấy là rời đi nơi này tốt hơn sao?”
Phu lại trở lại bình thường. Asai Yui luôn suy nghĩ ngu xuẩn, hắn không tất yếu phải so đo nhiều với người như vậy.
“Này… Phu quân đại nhân có biện pháp gì không? Vách núi cao như vậy, phu quân đại nhân không đủ cao, cũng không trèo lên được phải không.”
Yui tiếc nuối nói.
So với yêu quái thành thị tiên sinh, phu vừa thấp vừa xấu vừa dọa người.
“Trèo?”
Ngữ điệu của phu lại cao lên không ít.
“Phải đi lên như thế nào đây?”
Yui hồn nhiên bất giác không nhận ra tên bên cạnh đang tức giận, tiếp tục lẩm bẩm.
“Phu quân đại nhân có biết bay không?”
“… không.”
Việc lên mặt đất dễ như trở bàn tay, nhưng mà phu lại không muốn làm theo ý Yui.
“Ngay cả bay cũng không biết, phu quân đại nhân sống trong bầy yêu quái thế nào thế?”
Yui lắc đầu, ghét bỏ.
“…”
Phu không muốn nói chuyện với Yui.
“Nhưng hiện giờ ta rất đói bụng…”
Yui bỗng nhiên dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía phu, ánh mắt nóng rực.
“…”
“Ta đói bụng…”
Mắt đã gần như thiêu đốt.
“Ta đâu cần ăn.”
Rốt cuộc mình đang làm cái gì thế? Một đàn bà ngu xuẩn như vậy, vì cái gì còn phải bận tâm? Động thủ bóp chết đi cho xong.
“Hay là, thái các loại chân trên người phu quân đại nhân đem nướng ăn được không?”
Yui nhìn phu từ trên xuống dưới, cuối cùng lắc đầu, vừa mở miệng là mang giọng điệu ‘miễn cưỡng duyệt’.
“Các loại chân…”
Phu rốt cục hiểu được ý Yui, mặt đen lại.
“Asai Yui!!”
“Rồi rồi, đùa thôi mà.”
Yui ngượng ngùng nói, cả người rụt rụt ra sau.
Spoi:
“Phu quân đại nhân, ta thật sự đói bụng… Mình về đi…”
Đói bụng quá… Rất muốn sống một cuộc sống ăn no ngủ ngon…
“Câm miệng.”
“Không lẽ chàng… Chàng không dám thừa nhận mình thích bản công chúa chứ gì!”
“Sao ta có thể thích ngươi!”
“Sao lại không thích chứ! Ta thích chàng như thế, chàng thích ta một chút cũng đâu có hại gì.”
_________________