Phu Rất Yếu Ớt

Chương 21: Phu của ta có ấm áp




Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Một giây cuối cùng, phu thả tay ra.

“Người cho rằng lùi ra sau thì không còn vấn đề gì sao, Kikyou?”

Phu nhìn Kikyou, nhếch miệng cười, ở góc độ của Yui thì độ cung ra vẻ thâm trầm này rất ghê tởm. Trong ấn tượng, phu rất ít lộ ra một mặt thẳng thừng như thế, vẻ sung sướng rục rịch này làm người chậm hiểu như Yui cũng nhìn ra, càng không cần nói đến người trí tuệ như Kikyou.

Có cần phải như vậy hay không thế, chẳng phải là mối tình đầu năm mươi năm vẫn không thể quên sao, ánh mắt có cần tươi cười trắng trợn như vậy hay không có cần đáng khinh như vậy hay không… Hừ!

“Ngươi…”

Kikyou không hổ là nữ pháp sư nổi danh, không hề sợ hãi phu, vẫn mang dáng vẻ khinh bỉ. Cho dù qua bao nhiêu năm, tên yêu quái Naraku này ở đáy mắt nàng bất quá chỉ là thứ dơ bẩn hèn hạ nhất mà thôi.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Nghĩ đến mấu chốt về sự tồn tại của Naraku, mình cùng Yui, Nhện quỷ cùng Hitomi Kagewaki… Kikyou nhíu chặt mày.

“Đừng dùng cung tiễn của ngươi chỉ vào ta, ngươi biết là vô dụng mà Kikyou.”

Sát ý nổi lên trong mắt phu. Hắn rất nhẹ nhàng, không ai biết, hiện giờ đối mặt cái gọi là nữ pháp sư thánh khiết, hắn không còn cảm giác bị ngăn cản nữa.

“Naraku ta, đã không còn là Naraku hồi trước nữa, ta có thân thể hoàn toàn mới, năng lực hoàn toàn mới.”

Thân thể này, thân thể này đã khác với lúc trước. Mọi kí ức đê tiện đó, cái thứ cấu trúc ra thân thể ghê tởm cuối cùng cũng đã bị lột bỏ hết ra ngoài.

Ban đầu, sơn tặc hèn mọn chỉ là muốn có được nữ pháp sư xinh đẹp, nhưng mà dục vọng làm hắn sa đọa thành yêu quái. Sau đó thì sao, dựa vào bản năng giết chóc, âm mưu tính tường tận, rốt cục chiếm được cái gọi là thời gian năm mươi năm vô tri.

Cuộc sống vẫn đều rất bình thản, hắn thậm chí từng không muốn trở nên mạnh hơn. Nhưng vào một ngày nào đó, hoặc là nói không biết bắt đầu từ khi nào thì hắn muốn thoát ly khỏi tình cảnh hiện tại của mình. Hắn suy nghĩ, rốt cuộc là cái gì kích thích dây thần kinh bán yêu đang ngủ đông? Nhưng hiện giờ, những thứ đó đều không quan trọng. Ngay bây giờ, Kikyou sẽ chết, Asai Yui sẽ chết, những thứ kiềm chế được mình đều bị hủy diệt hết, Naraku hắn, cuối cùng không còn gì phải cố kỵ nữa.

“Thân thể hoàn toàn mới?”

Bắt được trọng điểm kỳ quái, Yui nghĩ tới một vấn đề đáng khinh.

Chuyện yêu quái có thể thay đổi thân thể của mình, Yui không kỳ quái, nàng cảm thấy lạ là vì… Không hiểu sao nàng luôn cảm thấy phu đã đứng ở trước một đống thân thể trắng bóng, nhàn nhã đánh giá, ừm, cái này rất trắng, ừm, cái kia rất gầy.

“Thân thể hoàn toàn mới, thân thể mà ngươi cho rằng không có khả năng, Kikyou.”

Đáng tiếc phu hoàn toàn lờ đi nghi vấn của Yui, chỉ nói chuyện với Kikyou. Yui nhất thời mất hứng, ánh mắt nhìn về phía phu cũng trở nên cực kỳ sắc bén.

“Thân thể hoàn toàn mới…”

Rốt cuộc là thân thể như thế nào mới khiến một kẻ như Naraku coi trọng? Kikyou suy nghĩ.

“Chẳng phải là nơi này sao, nữ pháp sư đại nhân của ta.”

Khóe miệng phu lộ ra một độ cung tà ác.

“Cái gì! Chẳng lẽ là… Ngươi muốn đem cả tòa Bạch Linh sơn đều… Đồ chết tiệt!”

Kikyou rốt cục hiểu ra ý đồ của đối phương, nàng rất bất an. Nàng không lo lắng cho sự an nguy của mình, mà là bất an về âm mưu của Naraku.

Loại yêu quái như Naraku là không có tình cảm, vì đạt được mục đích, hắn không quan tâm sẽ phải hy sinh bao nhiêu người.

“Đừng kích động thế, dù có kích động nữa thì ta…”

Phu tiếp lời Kikyou.

“Naraku! Ngươi cho là ngươi có thể…”

Kikyou hơi dừng lại, nàng kết nối mọi chuyện lại với nhau, nghĩ tới một khả năng. Quá trùng hợp, dẫn dụ mình và cô gái kia đến đây, nhất định là có nguyên nhân gì đó.

Naraku, hắn đang có ý đồ gì.

Bạch Linh sơn… Naraku… Thân thể mới…

“Kikyou, ngươi luôn dễ dàng rơi vào bẫy rập như thế, ngươi thật sự cho rằng ta không thể giết chết ngươi nên mới luôn thả lỏng cảnh giác sao?”

Ngữ khí của phu nghe có vẻ âm u, nhưng Yui biết hắn đang rất hả dạ.

Cái vẻ mặt ‘ta đang làm chuyện xấu, các ngươi nhanh đến khích lệ ta đi’ khi nào thì mới có thể sửa lại đây?

“Ngươi cho rằng, bởi vì Naraku ta là yêu quái được hợp thành từ Nhện quỷ, cho nên, kẻ mang trái tim của Nhện quỷ như ta thì không có khả năng giết chết ngươi, phải không?”

Kikyou không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

“Ngươi sai lầm rồi.”

Phu đắc ý.

“Dù là Nhện quỷ hay là Hitomi Kagewaki, cái thứ hèn mọn tất nhiên có chỗ thiếu hụt trí mạng. Một khi đã có lỗ hổng, là Naraku ta luôn có thể mượn cơ hội xé rộng nó ra, phá hủy tất cả. Đúng thế, Kikyou, tất cả về ngươi, đối với ta hiện giờ đã không còn là trở ngại nữa.”

“Cho nên… chết đi!”

“Ngươi —— ”

Tiếng cung tên gỗ bị gãy vang lên, sau đó, là âm thanh ầm ĩ nặng nề.

Vốn tưởng rằng còn có gì đó khẩn trương, nhưng Yui kinh ngạc nhìn thấy phu nhanh chóng đánh nát cung tên của Kikyou, lập tức đẩy nàng vào vực sâu không thấy đáy, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Yui sợ ngây người.

“Chàng… Chàng làm cái gì thế?!”

Kikyou sao rồi? Nữ pháp sư đại nhân… đã chết rồi sao? Nữ pháp sư đại nhân thiện lương kiêu hãnh ấy đã chết?

Lần đầu tiên Yui nhìn thấy phu giết người, hơn nữa xảy ra quá nhanh, nàng gần như không kịp định thần lại.

Vì cái gì phu lại muốn giết Kikyou? Đó chẳng phải là mối tình đầu sao? Chẳng lẽ thầm mến không thành liền trở nên âm u bóp méo?

“Hỏi ta sao? Đừng sốt ruột, tiểu công chúa của ta, sẽ rất nhanh thôi…”

Phu chuyển mắt, trong mắt hắn lần đầu tiên xuất hiện bóng Yui.

Khí tức màu đen, đôi mắt màu đỏ, hết thảy đột nhiên có sự đan xen hoàn mỹ.

Không thể không nói, yếu ớt vốn là ấn tượng đối với phu hồi trước, mà hiện giờ, khí tức tà ác làm người ta e ngại cũng rất thích hợp với phu.

Dưới màu tối âm trầm phụ trợ, phu trông rất nguy hiểm.

“Rất nhanh, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi.”

Phu vừa dứt lời, vô số xúc tua màu đen lập tức đánh về phía Yui.

“Ừm…”

Ngay cả quát to, Yui cũng không kịp, đã bị hung hăng quấn chặt lấy.

Cách bắt giữ con mồi giống như rắn, dần dần, Yui cảm giác những xúc tua trơn trượt này đang chậm rãi co lại.

Mỗi một tấc xương cốt đều bị đè ép, sắp không thể hô hấp…

“Khác với Kikyou, giết ngươi, đúng là không uổng một chút sức lực nào.”

Ngữ khí của phu có vẻ khinh thường.

“Quá yếu ớt, ánh mắt của Hitomi Kagewaki độc đáo đến mức làm cho người ta chán ghét.”

Thế mà hắn lại… bị ảnh hưởng đến mức ở cạnh một kẻ như vậy lâu như thế

“Phu… quân đại nhân…?”

Yui giãy dụa giống như con gà con, nhưng lúc này, phu không hề định buông lỏng ra.

Thật sự phải chết sao? Phu muốn giết mình?

Bởi vì sợ bị ảnh hưởng? Hitomi Kagewaki Hitomi Kagewaki, lần nào cũng nói như thế, nhưng ngay từ đầu, người ở cạnh mình là Hitomi Kagewaki sao? Ngay từ đầu, người cùng có trí nhớ chung với mình, là Hitomi Kagewaki sao?

Tầm mắt Yui dần dần tối lại, mông lung mơ hồ, càng ngày càng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của phu.

“—— Naraku!!”

Gió sắc bén đánh úp lại, nhưng không gây uy hiếp được đến phu. Nhưng một giây cuối cùng, phu thả lỏng xúc tua.

Ngã mạnh xuống mặt đất, Yui há miệng thở dốc.

Tầm mắt mơ mơ hồ hồ, Yui mạnh mẽ trừng to hai mắt chua xót, chất vấn nhìn về phía phu.

Đoàn người Inuyasha chạy đến, đúng lúc nhìn thấy phu ý đồ giết chết Yui, không nghĩ nhiều, Inuyasha vung một đao ra. Chung quanh còn lưu lại mùi của Kikyou, nhưng không nhìn thấy Kikyou đâu khiến Inuyasha lo lắng.

Sango nâng Yui dậy, giúp nàng thở, trong mắt đầy vẻ thương xót.

“Phu nhân, ngài không sao chứ?”

“Kikyou đâu?”

Inuyasha khẩn trương hỏi. Rõ ràng ngửi được mùi Kikyou, sao đột nhiên lại bị cắt đứt giữa chừng?

“Kikyou à… Ngươi hỏi xem?”

Thái độ thờ ơ của phu khiến đối phương căm tức.

“Này cô kia, Kikyou đâu?”

Kikyou quan trọng hơn, Inuyasha hỏi Yui. Chắc chắn Kikyou vừa ở đây, Inuyasha lo lắng tên Naraku kia lại gây ra chuyện gì, khiến Kikyou bị nguy hiểm.

Bên cạnh, sắc mặt Kagome không tốt lắm, đương nhiên, Inuyasha một lòng chỉ để ý Kikyou nên không phát hiện ra.

“Ta… Kikyou đại nhân…”

Yui không biết nói như thế nào.

“Nàng ấy làm sao!?”

Inuyasha kích động tiến lên kéo Yui, khiến đối phương đau kêu lên.

Mắt phu mâu lập tức âm trầm xuống.

“Khụ khụ… Kikyou nàng ấy… vừa rồi ngã xuống.”

Yui chỉ vào vực sâu.

Nhìn không tới đáy, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ, có thể Kikyou đã…

“Ngã xuống? Không thể nào!!! A a! Ta giết ngươi!! Naraku chết tiệt!!!”

Inuyasha nổi điên vọt lên, liên tục vung thanh kiếm Thiết Toái nha trong tay.

“Hừ, giết ta? Không có gì có thể ngăn cản Naraku ta, không có!”

Tâm tình phu có vẻ không tồi, hoàn toàn áp chế Inuyasha, như đang trêu đùa sủng vật không đầu.

Inuyasha đã bị sát khí nhuốm đỏ hai mắt.

“Inuyasha —— ”

Nhóm Kagome không thể ngăn cản Inuyasha, chỉ có thể trốn sang một bên. Nhưng khắp nơi đều là cơn lốc cuồng loạn, nhiều nham thạch rất lớn bắn ra khắp nơi, căn bản không thể tránh né.

“Phu nhân!!”

Bối rối, Sango hô to. Yui bỗng nhiên bị trượt một cái, té ngã ở nơi cách bọn họ vài bước.

“Đau…”

Yui ở trong gió ngẩng đầu lên, lập tức bị dọa.

Cách mình không quá xa, một khối nham thạch rất lớn đang phi nhanh về phía mình.

Yui nhớ tới bánh mì lớn mà bác đầu bếp hồi trước từng làm, bẹp bẹp, rất khó coi.

“Phu quân đại nhân!”

Trong thời khắc mấu chốt, nàng vẫn kêu lên cách xưng hô ấy, Yui nghĩ, có lẽ sự ỷ lại này đến chết cũng vẫn tồn tại.

Dựa vào cảm giác của mình kêu lên hy vọng của mình.

Yui biết, phu là yêu quái, một yêu quái lạnh lùng, là yêu quái mà ngay cả mối tình đầu của mình cũng có thể bóp chết, một người hờ hững như vậy, nàng cơ hồ không có phần thắng.

Nhưng mà… Sự mong đợi dưới đáy lòng, luôn chậm rãi dâng lên.

Một đường đi đến đây, chật vật không chịu nổi, nàng kiên trì như vậy là vì cái gì.

Nhớ tới thời gian cũ, những ngày ấy, nàng mặc ki-mô-nô xinh đẹp, ghé vào đầu gối phu, tay nghịch sợi tóc màu xanh… Thời gian ấy, nàng muốn quay về.

Yui cố chấp cho rằng, đó là thời gian của nàng và phu, chứ không phải là của nàng và thiếu chủ Hitomi.

Đi đến bước này, là do chấp niệm của mình, nếu thật sự có kết cục gì thê lương lạnh lẽo… Chết thì chết đi… Chỉ là khó coi giống bánh mì lớn bị bẹp thôi.

An tâm, Yui nhắm mắt lại…

Nhưng mà, ai cũng không ngờ, kỳ tích lại xảy ra.

Khi tất cả mọi người không thể kịp ra tay cứu Yui, phu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Yui, mở ra kết giới chặn nham thạch.

Hắn đứng ở trước mặt Yui, chặn ánh sáng duy nhất phía trước Yui, chỉ lưu lại một hình dáng màu xanh.

Động tác của hắn, giống như ngày đó, bên cạnh cánh đồng lưu loát chém giết yêu điểu.

“… Phu quân?”

Yui cơ hồ không thể tin được. Nàng dùng bàn tay bẩn hề hề của mình dụi mắt, xác định mình không bị ảo giác.

“Câm miệng.”

Hiển nhiên, tâm tình phu không tốt lắm.

Ban đầu, dáng vẻ hắn đứng thẳng thậm chí có chút cứng ngắc.

“Ách… Phốc!”

Vốn còn muốn xác nhận rõ, nhưng khi dáng vẻ mất tự nhiên của phu rơi vào trong mắt, Yui bỗng nhiên chỉ muốn cười.

Trong nháy mắt, phu như vậy làm Yui rất ấm áp.

Spoi:

Yui hình như nghe thấy có cái gì đó bị nát?

Ách… Tan nát cõi lòng à?

Nhìn xuống xem thế nào.

“Ủa —— Á!!”

Khi dưới chân Yui trống rỗng, lúc rơi xuống rồi, nàng mới nhận ra, mình thật ngu xuẩn, đó không phải là tan nát cõi lòng, mà là tiếng vang của mặt đất dưới lòng bàn chân bị lở rơi xuống vực…

“Phu nhân cẩn thận!!”