Phu Quý Hà Cầu

Chương 6: Chương 6: Cái Gì Gọi Là Chân Ngoài Dài Hơn Chân Trong




CHƯƠNG 6: CÁI GÌ GỌI LÀ CHÂN NGOÀI DÀI HƠN CHÂN TRONG

Editor: Luna Huang
“Ngươi là một người ngu xuẩn? Như vậy cũng có thể ngủ.”

Nhớ đến câu kia ở bờ hà liên trì, lúc hai người mới gặp gỡ tự tiếu phi tiếu trêu chọc.

Lá sen nhẹ lay động, nàng mông lung nhớ kỹ mình là tìm ca ca, lại không cẩn thận dừng sát ngủ ở tiểu thuyền bên bờ.

Công tử trẻ tuổi, ý vị như liên, mặt mày đẹp mắt, cong chân nửa ngồi bên thuyền. Nhất tịch lam nhạt chuế, hơi có chút nho sinh khí, lại cầm bầu rượu trong tay, vài phần tùy ý tự tại.

Nàng theo bản năng cúi đầu, quật cường nhìn chằm chằm một đóa thủy tiên cách đó không xa.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, công tử nếu thấy ta ngủ, liền nên tự hành rời đi.”

Hắn buồn cười nhìn nàng, giơ bầu rượu lên uống một hớp.

Hồi đáp phi sở vấn.

“Ranh giới này, là gần hồng lâu của liên hồ nhất, người uống say, đều sẽ đến để tỉnh rượu.”

Nàng sợ đến không nhẹ, giờ mới hiểu được đến mình ở loại địa phương này ngủ có bao nhiêu nguy hiểm.

Bên tai là một tiếng cười khẽ trầm thấp.

“Sợ?”

Nàng ngồi thẳng người ngắm nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện người lui tới rất nhiều, không dám đặt chân đến đây một phần.

Là bởi vì, hắn sao?

Ninh Sơ Nhị không biết nam tử trước mặt này là ai, chỉ mơ hồ cảm thấy khí phái toàn thân không giống như là công tử gia bình thường.


“Đa tạ.”

Nàng nhỏ giọng nói một câu.

Hắn dĩ nhiên càng gần nàng chút, hơi thở nóng như có như không đánh vào trên mặt của nàng.

“Không lo lắng ta là người xấu?”

Phản ứng của Ninh Sơ Nhị, lại để hắn bật cười.

“Ngươi không phải là đến tránh quấy rầy sao?”

Trên người hắn mơ hồ có mùi rượu, trong miệng cũng chỉ có trà nhàn nhạt.

“Trong này, chắc là Lư Sơn Vân Vụ đi?”

Hắn cười lớn lắc bầu rượu hai cái.

“Là một người thức thời, không uổng công ta cùng nàng thổi nửa ngày gió. . . Lần sau đừng ngủ như thế nữa, bên ngoài, so với nàng tưởng tượng nguy hiểm hơn nhiều.”

Nàng không biết thế nào cũng có chút không được tự nhiên, lung tung phúc thân thi lễ một cái chạy mất.

Lúc gặp mặt lại, nàng ăn mặc triều phục của ca ca ở khâm thiên giám thay ca.

Thấy hắn trong vòng vây của một đám triều thần chậm rãi kinh qua.

Nàng bị hù vừa nhảy, chôn đầu rất thấp hành lễ với hắn, hắn cực ôn nhuận đáp lễ, hoàn toàn không có hình dạng bại hoại của ngày ấy.

Nàng cho là hắn không có nhận ra nàng, lại đang lúc mọi người lơ đảng nghe được hắn nói nhỏ.

Vọng Thư Uyển
“Quả nhiên là một người ngu xuẩn.”

Nàng hoảng loạn giương mắt, hắn lại từ lâu tránh mặt.

“Giả phượng hư hoàng, tương lai nàng, sợ là phải tìm một người thông minh gả mới tốt.”

Lần đi kinh niên, vẫn là hắn và nàng, ở trước mắt rõ ràng như cũ, chỉ có thể hóa thành tiếu ý khổ sở ở khóe miệng.

Không có dũng khí cầm lấy, lại không có lực buông xuống.

Một ngày gió lạnh xơ xác tiêu điều, đột như kỳ lai một hồi đại tuyết bao trùm toàn bộ đỉnh thất của khâm thiên giám.

Thời tiết trời không nuôi người, như đài quan tinh như vậy nhất định là không thể lên. Bó lại một lò sưởi, uống trà nóng hai cái vốn là sự tình lúc này thường làm.

Nhưng mà hôm nay khâm thiên giám, lại náo nhiệt khác.

“Người cảm thấy một mặt ẩn núp như thế là có thể xong việc sao?”

“Hôm nay giám chính đại nhân đến chúng ta lại ở đây, người không đi tàng thư các lấy sách, sợ là phiền toái.”

“Lời nói không sợ người buồn bực, muội muội của người không phải là cùng Liên đại nhân thành qua thân sao? Hôm nay nháo thành như vậy. . ., chẳng để cho nàng đến Liên phủ cầu xin tha là được rồi.”

Trong góc thu hẹp, là một lỗ chó. Cành khô lá nát, tòa núi sơn thật cao, vừa vặn đủ chỗ cho người núp.

Ninh Sơ Nhị ngồi xếp bằng dưới tàng cây nghe oán giận của thuộc hạ, vẫn đạm nhiên.
“Không phải là để thu quan đi sao, nhất thì bán hội cũng tìm không tới nơi này, nếu như các ngươi rỗi rãnh không có việc gì không bằng theo ta khắc củ cải.”


Đó là người lớn tuổi nhất trong ngũ quan, ưu điểm lớn nhất chính là nghễnh ngãng. Chỉ nếu không tới giờ cơm, có thể nói linh tinh với người khác cả ngày.

“Vậy chúng ta cũng không có thể hao tổn như thế nữa a.”

Xuân quan cau mày đi hai bước.

“Người mất một quan ấn, chúng ta đều thành bao che, tội danh này không nhẹ. Người để muội muội người. . .”

“Nên ta đây không phải là đang khắc sao?”

Ninh Sơ Nhị cũng có chút để ý.

“Tiền thê” cũng là có khí tiết được không? Đỉnh đầu không bạc, trước mặt “Tiền phu” thật là thắt lưng cũng không thể thẳng.

Còn nữa.

“Liên Thập Cửu nếu có thể là một người tốt thì có thể xong việc rồi, về phần ta còn cần chung quanh ra vẻ đáng thương mượn bạc không?”

Hai ngày trước nàng là cũng chạy đến hình bộ, lễ bộ cũng đi, phàm là người có thể mượn nàng đều dạo qua một vòng, cuối cùng cũng chỉ thu được tiền mua được một túi củ cải.

“Các ngươi nhìn, đây không phải là bao nhiêu cũng có chút giống nhau sao?”

Quan ấn dưới lục phẩm, đều là dùng đồng khí chế. Nàng không có gan chạy đến cửa hàng làm giả một cái, chỉ có thể dùng củ cải khắc thành, phản chính đều là khắc công văn lên, nếu không nhìn kỹ, mới có thể lừa dối.

Vài tên quan chính lại không mắt nhìn thẳng nàng, mắt thấy sắc trời dần tối, dường như hẹn xong, trực tiếp lôi kéo nàng đứng ở Lô Sênh môn khẩu.

Nơi này là triều thần hạ nha môn đều phải đi qua, lúc trước Ninh Sơ Nhị còn không có giác ra cái gì, cho đến khi thấy kiệu nhỏ của Liên phủ đường hoàng đi qua mới hiểu được ý tứ.

“Các ngươi làm cái gì? Mau buông tay, là muốn tạo phản phải không? Chọc giận bổn quan, ta liền đi tặng lễ cho giám chính đại nhân, để hắn toàn bộ cách chức bọn ngươi. . .Uy! Đừng đẩy ta. . .”

Ninh Sơ Nhị cơ hồ là bị ném ra ngoài, thuyết minh hoàn mỹ rất là trọn vẹn.

Tuyết dày như núi, sinh sôi một người bị đập vụn.

Nàng nghe được vài tên quan chính thất chủy bát thiệt đàm luận.

“Có phải ném quá độc áchay không?”

“Không có việc gì, đại nhân không phải là mặt hướng xuống dưới sao? Da chỗ kia dày nhất.”


“Hắn không chịu gọi muội muội của hắn đến, chỉ có thể tự mình té thê lương chút ít, để cho cùng Liên đại nhân cầu tình.”

vongthuuyen.com
“Nói sớm a, nên làm rối tóc mới tốt.”

“Quả thực.”

Đám này, thật là chân ngoài dài hơn chân trong! ! !

Ninh gia tiểu nhị nắm chặt củ cải trong tay ám ám lập thệ, nếu hôm nay nàng không chết, tất nhiên sẽ đem bốn người này xếp thành người tuyết đông lạnh ở cửa khâm thiên giám.

“Đại nhân, ở đây hình như có một người.”

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Ninh Sơ Nhị nghe ra là thanh âm của Chiêu Tài bên người Liên Thập Cửu, vừa sưởi ấm đi ra ngoài, lại dập tắt, cuống quít giữ mặt lại.

Hài đẹp lên tuyết đọng kẽo kẹt giống như một loại lăng trì, dằn vặt ngũ tạng lục phủ nàng đều đang khuấy loạn, bước chân của người nọ lại cứ đi thong thả chậm rãi.

“Đại nhân, thân quan phục này. . . Hình như là. . .”

“Chôn chưa?”

“. . .? !”

Chiêu Tài nhìn rõ ràng cho thấy là thân ảnh của tiền phu nhân nhà hắn.

“Chôn. . .”

“Đúng vậy.”

Hai tay Liên tiểu gia nắm lò sưởi, rạng rỡ liếc mắt nhìn.

“Không phải là chết sao? Vậy liền chôn đi.”