Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 20




Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Vụ án lương thực cứu trợ thiên tai, bởi vì có sự tham gia của Tống Diệm và Tống Vân, các quan viên đều vô cùng nghiêm cẩn, ai cũng không dám đắc tội. Nhưng hai vị Hoàng tử lại dốc hết sức lực, thúc đẩy tiến trình vụ án, đối với ai cũng không hả thủ lưu tình, những quan viên bị tra ra, tội đáng chém liền chém, đáng cách chức liền cách chức, phút chốc bầu không khí trong Kinh Thành mây đen phủ kín, lòng người hoảng sợ.

Trong Minh Đức Điện, Hoàng thượng xem xong một bản tấu chương, ánh mắt nặng nề.

Đây cũng là việc mà ông không ngờ tới.

một vụ án, vậy mà lại kéo ra nhiều người như vậy, có thể thấy triều đình là nơi ẩn dấu nhiều tội ác dơ bẩn như thế nào, ông vẫn luôn bị che mắt không hay biết gì, không ngờ đã hủ bại tới mức như thế này!

Dù sao cũng cách chức quá nhiều, Hoàng thượng nghĩ, tuyên Lại bộ Thượng thư Cố Diên Nhiên tới.

"Ngươi nhanh chóng đề bạt quan viên, đừng làm chậm trễ chuyện quốc sự, tránh cho không thể vận hành."

"Tuân chỉ." Cố Diên Nhiên trình lên một danh sách, "thực ra trước khi vi thần điều tra vụ án này, đã sớm có dự tính, mời Hoàng thượng xem qua."

Đúng là một lão hồ ly, suy nghĩ chu toàn hơn bất cứ ai.

Cố Diên Nhiên là thư đồng từ nhỏ của ông, mặc dù làm người quá mức thông minh nhanh trí, nhưng Hoàng thượng chưa từng hoài nghi, ngược lại cảm thấy có lão hồ ly bên cạnh, càng thoải mái hơn.

Ông xem lướt qua một lượt: "Ngươi xem mà làm." Lại hỏi, "Lần này Diệm nhi, Vân nhi biểu hiện thế nào?"

"Sở vương điện hạ từ trước tới nay đều nhìn rõ mọi việc, chú ý đến mọi mặt, vi thần là không ngờ tới Thái tử điện hạ....." Cố Diên Nhiên cười cười, "vô cùng công chính nghiêm minh, tra đến Cổ đại nhân, mặc dù bị làm khó, nhưng vẫn giải quyết mọi việc theo việc công, khiến người ta bội phục."

Thế ư, xem ra nhi tử này thật sự thay đổi rồi.

Hoàng thượng ừ một tiếng: "Rất tốt."

Cố Diên Nhiên cáo lui.

Bước ra mái hiên, khẽ lắc đầu, loại thay đổi này lão chưa từng nghĩ tới, vốn dĩ cho rằng Tống Vân khẳng định sẽ đoạt được vị trí Thái tử, nhưng hiện nay, xem ra Thái tử đang giãy dụa lúc sắp chết, mà lần giãy dụa này còn có tác dụng không nhỏ đâu, dù sao cũng là đích trưởng tử, Hoàng thượng đích thân giạy bảo tới lớn, cảm tình cũng không phải là bình thường.

E rằng Sở vương điện hạ còn phải cố gắng thêm một thời gian nữa.

............

Lúc này ở Tạ phủ, Tạ Minh Châu vô cùng tức giận, vốn dĩ cho rằng Thái tử không đáng nhắc tới, kết quả vậy mà lại cướp được cơ hội, cân sức ngang tài với Tống Vân, nghe phụ thân nói, lỗi gì cũng không mắc phải, nếu không tùy tiện bẩm báo với Hoàng thượng lỗi sai của hắn ta, cũng đủ để Thái tử ăn hành.

Tạ nhị lão gia là Đại Lý Tự Khanh, lần này cũng tham gia vào vụ án điều tra.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi nào Tống Vân mới có thể tiến nhập Đông cung đây!

Tạ Minh Châu muốn làm thái tử phi.

Ả ta trong lòng đầy ắp tâm sự, đi thăm Tạ Minh Thiều.

Vết thương của Tạ Minh Thiều vừa mới khỏi, nhưng vẫn bị Tạ Tri Kính cấm túc không cho ra ngoài.

"Làm muội tức chết đi được," Tạ Minh Châu nói, "không biết Thái tử có chuyện gì, vậy mà lại có thể hòa với Tống Vân một lần."

"Dù sao cũng chỉ là côn trùng mùa thu đông, nhảy nhót không được bao lâu nữa." Tạ Minh Thiều dựa vào đầu giường, trong lòng nghĩ tới Kỷ Nguyệt, "lần trước thất thủ, đúng là tiện nghi cho Tạ Minh Kha, e rằng y muốn cưới Kỷ đại cô nương kia."

"Cưới về không phải càng tốt hay sao?" Tạ Minh Châu nhướng mày, "Loại cô nương xuất thân từ môn hộ nhỏ, đúng là hợp với y, chung quy còn tốt hơn khi chọn nữ nhi của danh môn vọng tộc. Huynh cứ xem đi, mẫu thân cũng sẽ thành toàn cho y." Tạ Minh Kha như vậy là chủ động từ bỏ trợ lực từ việc liên hôn, nói cho cùng còn có thể mong Kỷ gia giúp đỡ thế nào, tự nhiên là có lợi cho Nhị phòng bọn họ, ả ta an ủi ca ca, "đợi khi gả tới, nàng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, ca ca còn sợ không chiếm được nàng ta hay sao?Đến lúc đó nàng ta cũng không dám nói ra, nếu thực sự để cho người khác biết, truyền đến tai Tạ Minh Kha, còn có thể tiếp tục làm thiếu phu nhân của Đại phòng hay sao? không thể nào."

Cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng chỉ có thể nén giận nhẫn nhịn!

Cũng đúng, cho dù Tạ Minh Kha cướp được, ánh mắt Tạ Minh Thiều âm lãnh, nhưng sẽ có một ngày gã ta hủy hoại Tạ Minh Kha.

"Đợi khi ta được ra ngoài, sẽ dẫn muội đi gặp Tống Vân."

Bám víu vào Sở vương điện hạ, tương lai lại phụ tá Sở vương làm Thái tử, đăng vị, Nhị phòng bọn họ tự nhiên là thăng quan tiến chức như diều gặp gió, muốn đối phó một Tạ Minh Kha còn không phải làm chuyện dễ dàng hay sao? Chẳng qua chỉ là dẫm chết một con kiến mà thôi!

Tạ Minh Châu cười: "Chính là đang đợi huynh, ca ca."

....................

Quả nhiên, Dương Thiệu nói được làm được, rất nhanh đã cho người mang lão rùa tới.

nhỏ hơn so với con đực một chút, nhưng lại đẹp hơn, đường vân trên lưng rất sâu, giống như một đồng tiền mai rùa, ngay cả cái đầu nho nho, cũng có vẻ tương đối xinh xắn.

Liêu thị nghĩ là Dao Dao đòi hỏi, cau mày nói: "Dao Dao, sao lại đòi Hầu gia tặng rùa?"

"Con không có!" Kỷ Dao oan uổng, "là ngài tự tặng cho con."

"Vậy sao?" Liêu thị kinh ngạc, xoay chuyển suy nghĩ, có thể là vì ngày đó nhìn thấy vại gốm sứ trong đình, lại thấy tiểu nữ nhi đáng yêu, nên mới mang tới tặng, liền không hỏi thêm nữa.

Kỷ Dao cầm lão rùa trở về, đặt trong vại gốm sứ.

Rùa đực thấy có một con rùa cái tới, vốn dĩ lười biếng, liền ngay lập tức trở nên hưng phấn, thò đầu ra, mài đến mài đi vào mai rùa cái, giống như đang chào hỏi.

Rùa cái nhỏ cũng bừng bừng khí thế từ từ bò tới, hai con rùa dựa vào nhau, không biết có phải là đang tâm sự với nhau hay không nữa.

Kỷ Dao nhìn thấy rất thích, giơ tay ra sờ mai rùa một cái, nghĩ Dương Thiệu tặng nhanh như vậy, có thể thấy hắn rất muốn tác hợp cho hai người kia.

Nhưng kiếp trước nàng thực sự không biết Dương Thiệu có người bạn là Tạ Minh Kha, cũng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào bởi vì nàng trùng sinh, cho nên rất nhiều chuyện cũng thay đổi? Ví dụ như Dương Thiệu gặp nàng sớm hơn, ví dụ như tỷ tỷ gặp Tạ Minh Kha ở chùa Bạch Mã, hơn nữa hai tỷ muội nàng còn nhận được sự triệu kiến của Công chúa, còn có Tống Vân, vậy mà nàng lại gặp hắn ta ở chợ hoa.....hết thảy đều trở nên không thể đoán trước được.

Điều này làm nàng càng thêm lo lắng cho Kỷ Nguyệt, nàng dự định đi gặp tỷ tỷ, ai ngờ đúng lúc này, Bạch Quả chạy tới: " cô nương, nô tỳ đi múc nước, có gặp người gác cổng, hắn ta nói có hai thái giám, thỉnh Đại cô nương vào trong cung."

Kỷ Dao cả người cứng nhắc: "thật hay giả, thái giám?"

"Là thật, cô nương, nô tỳ đúng lúc gặp được người gác cổng vội vã chạy đi bẩm báo."

Kỷ Dao vừa nghe, liền nhanh chân chạy tới nhà chính.

Liêu thị đang ngạc nhiên, nhìn thấy nữ nhi, liền nói: "Lần này là do Hoàng Thái hậu mời, Dao Dao.....đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Quý nhân trong cung thích Nguyệt Nhi như vậy?"

Cho dù là vinh dự, nhưng tần suất cho mời nhiều như vậy, Liêu thị cũng có chút nghi hoặc.

Hoàng Thái hậu!

Kỷ Dao mím môi, xem ra ngày đó Hoàng Thái hậu thực sự có ý đồ gì đó, vốn dĩ nàng luôn kiêng kị Hoàng thượng, kết quả một kiếp này, Hoàng Thái hậu lại chen một chân vào.

đang nghĩ ngợi, Kỷ Nguyệt tới.

Nhìn thấy mẫu thân và muội muội, nàng ấy thu lại thần sắc lo lắng: "Lần trước Hoàng Thái hậu ban thưởng hà bao cho chúng con, nhìn người cũng rất hòa ái, có lẽ là Công chúa nhắc tới chuyện con vẽ tranh, nên Hoàng Thái hậu cũng muốn xem tranh."

Liêu thị thở phào một hơi: "Vậy con đi đi, quy quỷ trong cung con còn biết nhiều hơn nương, vi nương ở nhà đợi con."

Kỷ Nguyệt gật gật đầu, nhỏ giọng nói với Kỷ Dao: "Tỷ đã cho người đi nói với ca ca, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ca ca sẽ mời Tạ đại nhân giúp đỡ."

So với mẫu thân, muội muội này còn suy nghĩ nhiều hơn.

Nhất thời Kỷ Dao cũng không có biện pháp gì, bởi vì sự việc đến quá nhanh, ánh mắt của nàng hơi chua sót:"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải bảo trọng!"

nói giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy, Kỷ Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, đi ra ngoài ngồi lên kiệu.

Lần này, nhất định là lành ít dữ nhiều!

Kỷ Dao nghĩ thế nào cũng thấy bất an, nàng đi đi lại lại trong phòng, đột nhiên linh cơ nghĩ tới, không phải Dương Thiệu muốn tác hợp cho tỷ tỷ và Tạ Minh Kha hay sao? Nếu bị Hoàng thượng nhìn trúng, vậy mối hôn sự này liền không thành rồi, mặc dù tỷ tỷ nói sẽ nhờ Tạ Minh Kha giúp đỡ, nhưng dù sao đi nữa thêm một người thêm một sự trợ giúp.

Kỷ Dao nắm chặt nắm đấm, nhân lúc người trong cung tới, trong nhà có chút hỗn loạn, liền chuồn ra ngoài từ cửa sau.

Cỗ kiệu chở Kỷ Nguyệt đi trên đường.

Bên ngoài rất ồn ào náo nhiệt, nhưng nàng ấy lại không nghe thấy gì.

So với lần vào cung trước, tâm trạng lần này của Kỷ Nguyệt đương nhiên trầm trọng hơn, bởi vì không biết Hoàng Thái hậu sẽ làm gì, hai vị thái giám vừa rồi lại rất nghiêm túc, nàng ấy nghĩ, cho dù có hỏi, e rằng họ cũng không nói cho nàng ấy biết.

Ngón tay trong tay áo bị Kỷ Nguyệt siết chặt, lo lắng không yên.

Nếu như đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì, nàng ấy phải giải quyết như thế nào? Dù sao nàng ấy cũng chỉ là một nữ tử, cho dù có là nam nhân đi chăng nữa, trong Kinh Thành này, liền có thể tùy tâm sở dục hay sao? không, ai cũng không thể, ngoại trừ một người tôn quý nhất trong thiên hạ, Hoàng thượng, những người khác cũng chỉ có thể vâng mệnh.

Sau lưng Kỷ Nguyệt đã đổ mồ hôi lạnh.

Chính là lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa tới gần, giống như đang chạy như bay.

trên đường, rất ít khi có người cưỡi ngựa mà đi, Kỷ Nguyệt cảm thấy có lẽ nàng ấy nghe sai rồi, ai ngờ tới cái kiệu đột nhiên bị lắc mạnh, thái giám ở bên ngoài cũng phát ra tiếng thét chói tai.

"Tránh ra, tránh ra!" cũng không biết là ai kêu lên.

Kỷ Nguyệt kinh hoảng bám chắc vào kiệu, đầu ngón tay cũng trắng bệch. Sau đó nghe thấy "đùng" một tiếng, cả cỗ kiệu rơi bịch xuống đất, chắc là kiệu phu bị va chạm, căn bản là không thể giữ vững cỗ kiệu.

trên đùi cảm thấy đau đớn, Kỷ Nguyệt cau mày, giơ tay ra sờ, cảm giác đau đớn liền đi qua.

Dù sao cũng không phải rơi từ trên tầng lầu xuống, chỉ là rơi kiệu, cách mặt đất rất gần.

Nàng ấy từ từ đứng lên, vén màn kiệu, chỉ thấy hai tên thái giám nằm ngang nằm dọc trên đất, nàng ấy hỏi thăm: "Hai vị công công không sao chứ?"

"Kỷ cô nương, đây đúng là tai bay vạ gió mà." một thái giám trong đó xoa chân, "không biết ngựa điên từ đâu tới, lúc này cũng không thấy đâu nữa, nếu không ta nhất định phải bắt lấy giết không tha......cô nương chắc là cũng bị thương, cô nương cứ đi khám đại phu trước, hiện nay cũng không thể lập tức tiến cung, ta phải nghỉ ngơi một lát đã, ôi chao!"

Thái giám còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Vốn Kỷ Nguyệt muốn nói bản thân nàng ấy không bị thương, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống, đây là một cơ hội tốt, nếu như bản thân bị thương, có khi lại tránh được một kiếp. Nàng ấy khập khiễng bước ra khỏi kiệu, đi tới bên cạnh hai vị thái giám, mắt nhìn xung quanh, thấy có một y quán gần đây, liền đi tới đó.

Đợi lát nữa nói tình trạng vết thương của mình cho đại phu, để đại phu phán định nàng ấy phải mất mấy tháng mới khôi phục, nàng ấy nhấc vạt váy lên, dường như có chút khó khăn khi bước qua bậc cửa.

Chính là lúc này, có người đỡ nàng.

Chuyện xảy ra bất ngờ, Kỷ Nguyệt thật sự bị dọa chết khiếp, đứng không vững, cái trán đụng phải ngực y.

Chóp mũi ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt, bên tai nghe thấy giọng nói quan tâm của nam nhân: "Thương thế có nghiêm trọng không?"

Nàng ấy ngẩng đầu lên xem, phát hiện ra là Tạ Minh Kha.

Y nắm lấy cánh tay nàng ấy, khoảng cách vô cùng gần gũi, lại hơi hơi cúi đầu, hai người chỉ cách nhau gần trong gang tấc.

Kỷ Nguyệt mặt đỏ bừng.

Nhưng rất nhanh đã đoán được là chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng đáp: "Là ngài?"

"Mặc dù là hạ sách, nhưng có tác dụng, nếu không một khi vào trong cung, ai cũng không thể ngăn cản." Dám bày trò trong cung, có thể phải trả giá bằng tính mạng của cả nhà, Tạ Minh Kha tạ lỗi, "nhưng làm ngươi bị thương rồi, có nặng không?"

"không nặng," đúng là một biện pháp tốt, Kỷ Nguyệt cười, nhẹ giọng đáp, "ta giả vờ đó."

Bình thường nhìn nàng ấy lúc nào cũng là đoan trang dịu dàng, nhưng lúc này trong mắt lại có chút giảo hoạt, giống như gợn sóng trên mặt hồ yên ả, đẩy ra bên ngoài, lay động tới tận đáy lòng của y.

Y cười khẽ.

Kỷ Nguyệt nói: "Tạ đại nhân, ngài không cần đỡ ta."

Nếu đã không bị thương thì cũng không cần phải đỡ, nhưng không biết vì sao, liếc nhìn khuôn mặt thanh lệ của nàng ấy, nghĩ tới cảm giác bị đâm vào ngực lúc nãy, giờ khắc này y vô cùng không muốn buông ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem Tạ công tử có buông tay hay không? Ha ha~

Dương Thiệu: Đồ ngốc mới buông tay.

Tạ Minh Kha:.......