Mộ Lăng Không rơi vào trầm tư, cắn môi, dùng sức suy nghĩ.
May mắn Đế Tuấn không có lợi dụng lúc này mà đuổi tận giết tuyệt Huyền Minh, để nàng có thời gian đi nghiên cứu dụng ý chân chính của hắn.
Mái hiên bên kia, cuộc chiến của Hậu Thổ thánh mẫu và Thái Nhất gần như kết thúc.
Sau liên tiếp động tác làm cho người ta lóa mắt, chi chủ của Đại Tuyết Sơn bị tên tiểu tử không có danh tiếng gì phong bế đại huyệt quanh thân, tạm thời không có biện pháp tiếp tục thi triển thần công.
Thái Nhất vỗ vỗ tay, tươi cười trong mệt mỏi "Cửu ca, người giao cho ngươi."
"Uh." Đế Tuấn một phen tóm lấy đệ đệ nhà hắn muốn chuồn mất "Chạy đi đâu?"
Cười gượng mấy tiếng, Thái Nhất xoa xoa tay "Kế tiếp phải giải quyết tốt hậu quả chuyện này, đương nhiên ngài phải tự mình giải quyết, Thiếu Thất sơn còn có việc, tiểu đệ không tiện ở lâu, khụ khụ, lần này ra ngoài thời gian thật là lâu, trong chùa hẳn là có rất nhiều chuyện chờ ta đi xử lý, cho nên. . . Việc này không nên chậm trễ, nên phải vội vàng ra đi."
Đế Tuấn khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái, không lưu tình chút nào lật tẩy người nào đó bịa chuyện "Các hòa thượng sợ là ước gì ngươi vĩnh viễn không cần trở về đi, làm hại Thiếu Thất sơn nhiều năm như vậy, ngươi không thể đổi chỗ khác? ?"
Ở cùng hòa thượng có cái gì tốt? Cả ngày nha thước (gạo) đậu hủ, còn không thể ăn thịt, đội lên cái đầu trọc, ban đêm không cầm đèn cũng có thể soi phòng sáng chưng.
"Đổi chỗ khác? Ý kiến hay như thế, tiểu đệ tuân chỉ." Ôm ôm quyền, cánh tay của Thái Nhất vô lực mềm nhũn, trận chiến vừa xong đã tiêu hao cực hạn của hắn, thế cho nên hiện tại ngay cả hơi sức giãy khỏi kiềm hãm của Đế Tuấn cũng không có.
Cả đời này hắn cũng chưa có nhu thuận qua như thế, cười theo, tròng mắt đảo loạn, tìm kiếm mọi cơ hội có thể trốn.
"Nếu chịu tuân chỉ thì tốt rồi." Đế Tuấn giống như không có nhìn thấy biểu tình làm trò quen thuộc lúc trước, dùng thái độ 'Ôn hòa' nói "Ở trong triều Cửu ca để lại vị trí tốt cho ngươi đấy, từ nay về sau, huynh đệ chúng ta sẽ không tách ra nữa."