"Nha đầu, trong lòng ngươi nguyện ý thừa nhận ta là sư phụ ngươi?" Chữ nào
cũng là châu ngọc, lời nói như có gai, Hậu Thổ cười lạnh sửa sang lại
áo, lại khôi phục thành bộ dáng đoan chánh, phiêu phiêu dục tiên thường ngày, dùng ánh mắt bao hàm thâm ý châm chọc nhìn sang.
Cho dù có Đế Tuấn cùng Thái Nhất cản trở, Mộ Lăng Không vẫn cảm thấy quanh thân
lạnh lẽo, hơi ấm trong cơ thể bị một bàn tay rút đi, tứ chi dần dần
cứng đờ, không thể động đậy.
"Một ngày là thầy, cả đời là thầy, Lăng Không không dám quên."
Đồ đệ trên danh nghĩa của Hậu Thổ Thánh mẫu nhiều vô cùng, trên thực tế,
thực sự được nàng thân truyền lại cơ hồ không có, võ công của Mộ Lăng
Không phần lớn là do Huyền Minh dạy, còn lại chính là dựa vào chính mình khắc khổ tu hành, chỉ có ở trên đại hội tranh đoạt bài danh Đại Tuyết
Sơn năm năm một lần, mới có cơ hội được sư phụ tới bình luận mấy câu.
Cảm giác của nàng đối với Hậu Thổ, phần nhiều là kính sợ đã bén rễ ăn sâu.
Ở Đại Tuyết Sơn, sự tồn tại của Thánh mẫu cơ hồ giống như thần, không ai dám phạm.
Không ngờ, Hậu Thổ cũng không trách cứ nàng, than ngắn một tiếng, nhẹ giọng
nói, "Ngươi có còn nhớ rõ, ngày đó vi sư lệnh sư muội của ngươi truyền
Tuyết thiếp, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó, vi sư liền cho phép
ngươi nói một điều kiện."
Mộ Lăng Không dĩ nhiên nhớ.
Hậu
Thổ Thánh mẫu lệnh nàng vào cung ám sát Tiêu hoàng hậu, mà nàng cũng
từng ôm tư tưởng mượn cơ hội này, lập công lớn, sau đó trở về Đại Tuyết
Sơn trao đổi tự do.
Cũng là vào ngày hôm đó, nàng vô ý nhận ra thân phận chân thật của Đế Tuấn.
Chuyện ám sát, vì vậy thôi, không còn nhắc qua.
Giữa Đế Tuấn cùng Đại Tuyết Sơn, nàng không chút do dự lựa chọn người trước.
Rồi sau đó, Huyền Minh càng thêm tự tay đem nàng về phía đối lập cùng Đại Tuyết Sơn.
Hắn rõ ràng biết Đế Tuấn là người quan trọng nhất của nàng, nhưng vẫn là
không chút do dự ra tay với hắn, không gây thương tổn được hai người,
dao mổ lại chuyển hướng sáu huynh đệ Tiêu gia vô tội.