Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 4 - Chương 437: Là người, thì có dục vọng (7)




Về chuyện cạo đầu đi tu của Thái Nhất, trong đó còn rất nhiều khó khăn, hắn tận lực che giấu cái gì đó, nhưng vẫn bị Đế Tuấn nhìn ra được manh mối.

Bình thường không để ý hắn, bởi vì nhân phẩm tốt.

Thời khắc mấu chốt lại tiếp tục ồn ào, có tiểu tử này thật tốt.

Thái Nhất sửng sốt.

Rất nhanh, biểu cảm biến đổi cực kỳ phức tạp, như là đang nhớ lại thứ gì, mày nhăn lại như cụ già, cũng không giống như bộ dạng không nghe theo không bỏ qua như bình thường, rụt đầu lại ngồi xổm xuống, phờ phạc than thở "Bản thân ta cũng muốn tự mình sinh một đứa, nhưng mà mẹ nó sớm không có, đời này xem như không trông mong rồi. . . Ai! !"

Đế Tuấn còn nhớ rõ vài năm trước lúc hắn ở Thiếu Thất sơn mất tích qua một hồi, liên lụy đến tăng nhân lớn nhỏ trong chùa tìm kiếm lên xuống gần một năm, cuối cùng thiếu chút nữa tập thể mọi người cắt đầu đi bồi tội, Thái Nhất lại mặt đầy bụi đất bỗng nhiên xuất hiện.

Từ sau lần đó đến nay, đệ đệ này của hắn bắt đầu thay đổi rất nhiều.

Mỗi ngày không cần hắn bắt lấy liền tự giác đi luyện công, thu lại tính thình quái gở, an phận hai, ba năm. . . Ngay sau đó, thì có màn khôi hài xuất gia kia.

Năm đó Đế Tuấn xuống tay độc ác, đánh hắn đến hộc máu, cũng không lay động được quyết tâm quy y theo Phật tổ của Thái Nhất.

Nếu như thật tâm hắn muốn làm hòa thượng thì cũng thôi.

Mấu chốt là tất cả mọi người nhìn ra được đây là Thái Nhất đang giận lẩy, cùng ai đánh cược, vì cái gì đánh cược, hoàn toàn không biết.

Ai dám làm cho một vị kim chi ngọc diệp gởi nuôi ở trong chùa quy y nha? Hòa thượng lớn nhỏ trong chùa xem như là cho bọn họ một trăm cái lá gan cũng không dám xuống tay.

Tóc Thái Nhất là chính bản thân hắn cạo sạch sẽ.

Sau đó lại lấy một cái pháp danh lung tung, thế nào cũng phải bức mọi người đổi cách xưng hô.

Hồi tưởng lại từng màn với chuyện cười năm đó dường như thoáng qua trước mắt, lại không biết trong nháy mắt, lại đã qua nhiều năm như vậy.

Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời cơ tốt để nói chuyện bát quái này.

Mấy người bước chân lên địa bàn của Đại Tuyết Sơn , chung quanh tuy rằng yên tĩnh không người, nhưng không dám đảm bảo khi nào thì bỗng nhiên liền từ nơibí mật chạy ra mấy người cao thủ, vẫn là phải sớm lên kế hoạch, mới là thượng sách.