Vô số hình thái khuôn mặt khác nhau của họ vẫn còn lưu lại cảm xúc cuối cùng trước khi chết, hoặc hoảng sợ, hoặc phẫn hận, hoặc bất bình, hoặc tuyệt vọng...không giống nhau mà nói.
Trước Mộ Lăng Không nghe nói qua chỗ này, ở trong rừng rậm tuyết phong, chuyện Tuyết Nữ môn đã làm cũng không thể coi như là bí mật.
Nhưng so với cảm giác chấn động khi tận mắt nhìn thấy, vẫn là không quá giống nhau.
"Bọn họ nhất định là lữ nhân biến mất ở trong rừng rậm này, nhiều là vì tìm kiếm truyền thuyết Đại Tuyết Sơn mà đến, tâm tồn mộng đẹp vượt hẳn mọi người, cũng có chỉ là đơn thuần lạc đường mà thôi, trước còn chưa đi ra vùng đất đầy rẫy nguy cơ hiểm ác, đã bị Tuyết Nữ môn bắt được ở nơi này, cuối cùng hóa thành một tòa khối băng, vĩnh viễn ở lại." Giọng nói mơ hồ của Mộ Lăng Không truyền tới bốn phương tám hướng cùng với luồng không khí sắc lạnh hòa chung một chỗ, nghe vào sâu kín âm thầm. "Có lẽ trong bọn họ có người ta quen biết, rất nhiều bằng hữu nối khố vì sinh tồn đi vào rừng rậm tuyết phong, nhưng bọn họ không có trở về..."
"Hay là vi phu cùng nàng xuống phía dưới tìm một chút xem sao? ?" Đế Tuấn kéo kéo lỗ tai của nàng, hy vọng có thể an ủi nàng.
Mộ Lăng Không ít khi nhớ lại, lại càng không nguyện ý nói đến chuyện hồi nhỏ.
Trong lòng của nàng mang gánh nặng, đó là quá khứ Đế Tuấn không thể chạm tới.
Nếu như hôm nay ở chỗ này thần xui quỷ khiến có thể tháo xuống, cũng là một thu hoạch lớn.
"Không, nếu như không thấy được như lời nói, ít nhất ta còn có thể ảo tưởng, bọn họ vẫn còn sống ở dương gian, chẳng qua là rời đi mà thôi, không chừng ngày nào đó còn có thể hẹn gặp lại." Giữ lại cho mình tưởng niệm, mới không khiến cuộc sống lâm vào tuyệt vọng, Mộ Lăng Không cắn bờ môi, dời ánh mắt ở dưới chân lên trên dò xét từng đầu tượng đá, trong mắt kiềm chặt lệ nóng.
"Thật không rõ bọn Tuyết Nữ này, đem nam nhân phong kín ở đây muốn làm gì, hay là sống ở nơi lạnh như băng thời gian quá dài, thậm chí đã quên các nàng cũng là người, thật sự cho rằng mình là Chúa Tể sinh tử của rừng rậm sao?"