Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 4 - Chương 366: Ẻo lả đi rồi, tiểu bạch kiểm lại tới (6)




Đế Tuấn không có đi gặp nàng ta nữa.

Nhưng mà phái ngươi đi hỏi thăm tin trức, tùy tiện tìm cớ để chống đỡ, nhân tiện đem hơn mười ngày trước kia toàn bộ xóa bỏ.

"Chàng yên tâm đi, chọn ta, tuyệt đối sẽ không khiến chàng hối hận." Tâm tình Mộ Lăng Không vui vẻ ai ủi, thuận tiện còn nhéo nhéo hai má trắng nõn của Đế Tuấn , bộ dáng như là đang dỗ tiểu hài tử.

Có lẽ thích giả bộ non nớt, cũng phải vô cùng tinh thông việc này, hắn cũng ngay lập tức thuận theo "Nương tử, sau này nàng phải đối với ta tốt hơn đó nha."

Hắn vẫn là thích nương tử ôn nhu nha.

Cả khuôn mặt đều là dịu dàng, ấm áp như là mặt trời trong ngày đông, khiến cho hắn nhìn đến trong lòng cũng khoan khoái.

"Sớm biết như vậy, lúc ấy đã kêu nàng cùng đi, cần gì tách ra hai tháng, chịu đựng nỗi khổ tương tư." Đến cuối cùng, kết quả vẫn giống nhau, hắn nên nghĩ đến nha, bản thân nương tử cũng không phải là một người nhẫn nhục chịu đựng bình thường, nàng có năng lực nắm vận mệnh trong tay của mình.

"Uh." Thản nhiên lên tiếng, Mộ Lăng Không ưa thích triệt để cảm giác trở mình.

"Thái Nhất đâu? Tiểu tử thúi kia không an bài người hộ tống nàng lại đây? ?" Đế Tuấn cọ cọ, khó chịu hỏi.

"Hắn phần lớn là bận rộn nha, nhờ ta chuyển lời cho phu quân, lần sau có loại chuyện này tốt nhất đừng tìm hắn nữa, hơn nữa, hắn đối việc vặt chịu nhịn, nhiều nhất chỉ có gần nửa năm, chúng ta không phải nên tốc chiến tốc thắng, bằng không so với hắn quái gở không cần tình nghĩa huynh đệ, bỏ xuống đống cục diện rối rắm này không quan tâm." Nhớ tới bộ dáng lúc hắn nói chuyện, Mộ Lăng Không còn muốn cười "Các đại thần cũng không thích thập nhị gia nhúng tay vào chuyện triều chính, gặp phải chuyện này, mặc kệ đúng sai, đều không có cơ sở để nhảy vào tham dự, giống như không tìm chút phiền toái cả người liền không thoải mái."

"Thái Nhất có biện pháp, nếu nói về việc làm quái gở, không ai so qua hắn." Đế Tuấn dè bỉu.

Đệ đệ của hắn có bản lĩnh đem Thiếu Thất sơn lật đáy để hướng lên trời, chẳng lẽ lại sợ đông mà hàng sao? Làm sao có thể!