"Mang hai món ăn, lại hâm nóng chút ‘ Mê Điệt Hương ’ ." Nàng đã tìm được người, cần gì phải gấp gáp tiến vào rừng Tuyết Phong.
Đột nhiên muốn uống rượu, vì vậy thuận tiện liền gọi chiêu bài của Túy Mộng phường, vừa uống rượu mạnh, vừa nhìn hắn, hi vọng một bầu rượu mạnh Mê Điệt Hương vốn có thể quật ngã một tráng hán có thể giúp nàng sớm một chút tỉnh lại từ trong đau lòng.
"Tứ cô nương? ? Là cô nương sao? ? ?" Một tiếng kêu kinh ngạc, kêu chính là nhủ danh nàng đã lâu không dùng.
Mộ Lăng Không ngước mắt, lại phát hiện có một nam tử ưu nhã đứng ở trước mặt, trong đôi mắt trong suốt của y dẫn theo một tia cười yếu ớt quen thuộc, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
"Hướng Phong đại ca? ?" Thật là ngoài ý muốn, hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, những người quen cũ trong ký ức, cũng sắp quên mất sạch tất cả đều chạy đến.
Thành A Đô, quả nhiên là địa phương vô cùng thích hợp để vô tình gặp gỡ bạn cũ tốt.
"Ai. . . Ai. . . Tứ cô nương, thật sự là cô nương, chúng ta đã lâu không gặp." Ứng Hướng Phong thoải mái ngồi xuống đối diện nàng, tay không được tự nhiên xoa xoa, rất khẩn trương, "Nếu vừa rồi cô nương không nói chuyện, chúng ta suýt nữa bỏ lỡ nhau rồi, thời tiết lúc này là lúc nào, mà cô nương mặc dầy như vậy, che kín cả mặt."
Mộ Lăng Không giương bàn tay trắng nõn lên, tháo mũ che trên đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bình thường, chớp mắt với Hướng Phong, "Ta nếu ta không che lại, huynh có thể nhận ra sao?"
"Cô nương——" ứng Hướng Phong ngẩn người, hiểu rõ, "Ra ngoài, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, Tứ cô nương từ nhỏ dáng dấp xinh đẹp, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Hắn từng nhìn thấy dung mạo chân thật của Mộ Lăng Không, tự nhiên cũng đoán ra nàng mang mặt na da người.
Nhưng mà loại mánh lới thường xuyên dùng này, nói một cách nghiêm khắc, thì là do hắn dạy cho nàng.
Ứng Hướng Phong nói mơ hồ, nhưng lại giống như ám ngữ, Mộ Lăng Không lại có thể hiểu