Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 2 - Chương 297: Sóng gió nổi lên (bảy)




Kẻ nào đó bắt đầu không có tư vị. Cả người nằm úp sấp, cố gắng bắt được lực chú ý của Mộ Lăng Không.

“Nương tử, ngươi xem.... nơi này.... này nè..”

Không có hiệu quả, nàng cùng hắn là độ tinh thần cao thấp.... ánh mắt mơ hồ phiêu bồng không chú ý, cũng không rơi trên người hắn nửa giây.

Đế Tuấn tức giận, “Tiểu Bạch ngươi cút xuống hàng ngũ ngay cho ta, ta không bảo thì không được lại đây!!!”

Tiêu Duy Bạch hoảng sợ, hắn cũng không làm chuyện gì nha, lão đại như thế nào lại dùng cái khẩu khí rống người này?

Lòng có có chần chờ nhưng động tác cũng không có chậm, khống chế ngựa ngoan ngoãn thả chậm tốc độ, rất nhanh liền bị bao phủ bởi nhân kỵ (nhân mã+kỵ sĩ)

Mộ Lăng Không làm như không nhìn không thấy lười biếng híp mắt nghỉ ngơi.... ...... ...... .......

Nàng quả nhiên là cùng Đại Đô xung khắc, chỉ cần tưởng tượng đến việc phải đi về, tâm tình thủy chung liền có áp lực tựa thiên kim cự thạch đè lên thân.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Phủ Thái tử đã sớm bố trí đổi mới hoàn toàn chuẩn bị nghênh đoán chủ nhân về.

Trong phủ, lớn nhỏ ai cũng biết sự tồn tại của Mộ Lăng Không, chỉ là chân chính gặp nàng chỉ có tiểu Nam và tiểu Bắc mà thôi.

Đội ngũ người ngựa vào thành, một đám người tới đón, Đế Tuấn cũng không lộ diện, tránh ở bên trong xe cùng Mộ Lăng Không, thổi từng lọn tóc mai vào vành tai, chính là nói chuyện vô nghĩa cũng kiên quyết không rời nửa bước.

Cứ như vậy, nàng vẫn là trầm mặc, nói ít đến đáng thương.

Thường là hắn nói một tràng dài, nàng chỉ cần “...ừ...a..a. “đích là lấy âm thanh cho có lệ nhưng không phát biểu ý kiến.

Vào phủ, tới nơi ở, người không có nhiệm vụ liền lui ra ngoài, ngay cả nữ tì hầu hạ cũng không cần, chỉ lưu lại tiểu Nam và tiểu Bắc.

Đế Tuấn tự tay bế nàng xuống xe ngựa, dùng thảm bao lấy cực kì chặt chẽ, chỉ sợ thổi tới chút xíu gió.

“Nương tử, ngươi hãy nghĩ ngơi cho thật tốt, đợi lát nữa vi phu giúp ngươi tắm rửa, bảo đảm sạch sẽ thoải mái.”