Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 2 - Chương 253: Đêm kích tình trên đỉnh núi (ba)




Ngươi tới ta đi kiên trì mấy ngày, quan quân tổn thất nghiêm trọng, lui trở về giữ núi, bày mưu tính kế khác.

Đế Tuấn chỉ chờ xem tình hình cuộc chiến hai ngày, không thấy vật hắn muốn, cũng không còn tâm tình nữa, trở về làm ổ ở trong phòng gặm dưa hấu ướp đá giải nóng.

Một bên có Mộ Lăng Không hầu hạ, thỉnh thoảng trộm hương một cái, hắn thảnh thơi cực kỳ.

Bảy huynh đệ Tiêu gia đều có chuyện phải làm, không om sòm ở bên người, Đế Tuấn cũng vui vẻ thanh tĩnh, có tâm tư liền dẫn Mộ Lăng Không ra phía sau núi mò mẫm đi dạo.

Nhiều năm không đến nhưng vẫn quen thuộc bên cạnh cất giấu niềm vui thú, trên đường tiện tay hái xuống vài loại quả không tên, trực tiếp nhét thẳng vào trong miệng nàng, có chua ngọt, có chát đắng, mặc kệ mùi vị như thế nào, Mộ Lăng Không đều phải nuốt xuống, nếu không hắn sẽ dùng miệng đưa xuống.

Người này, bá đạo từ trong xương cuối cùng cũng dần dần hiện ra, Mộ Lăng Không nhỏ giọng oán trách, cũng không có ý tứ thật sự phản đối.

Mỗi khi cũng một chỗ với Đế Tuấn, Tiểu Nam Tiêu Bắc cũng không theo, tâm tình của nàng cũng tốt hơn, vô cùng buông lỏng, phấn khởi, giống như trở về mấy ngày ban đầu mới quen biết.

Hắn đã không phải là bộ dáng của hòa thượng, tóc đen rậm rạp, cương quyết tận gốc, dưới ánh mặt trời phản xạ ra khỏe mạnh sáng bóng.

Thật may là lúc nhìn nàng vẫn là nét mặt ôn hòa, vẻ mặt thiếu niên không khác gì trẻ con, tràn ngập yêu thương cưng chiều.

Mục đích của bọn họ hôm nay là ngọn núi cao nhất, mà bên kia địa hình chót vót, vách đá dựng thẳng đứng, công phu không tốt căn bản là không leo lên được.

Mới đi được một nửa, đột nhiên Mộ Lăng Không cảm thấy bụng đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều như bị lật khuấy lên, chân khí rối loạn, không cách nào khống chế được.

Nàng ôm bụng ngã quỵ thiếu chút nữa ngã nhào một cái, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt tuôn ra, nương theo khuôn mặt chảy xuống trên nhụy hoa của hoa dại bên đường.

"Lăng Không, kinh nguyệt nàng tới sao?" Đế Tuấn vẻ mặt phớt tỉnh hỏi.

"Không có." Nặn ra hai chữ ra từ trong kẽ răng, vào giờ phút này, nàng cũng chỉ có thể sử dụng ánh mắt để diễn tả việc không biết nên khóc hay nên cười.