Cười khanh khách, nàng giống như một con rắn vặn vẹo, mặc dù là đang chống cự nhưng thân thể uyển chuyển thật sự muốn cùng hắn dây dưa.
Vài ngày dính vào người nàng, ý chí sức lực của hắn còn mỏng hơn giấy.
Rốt cuộc còn lấy cớ, nơi nào mà hắn còn khách khí, trước tiên chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hung hăng cướp lấy ngọt ngào trong miệng nàng, nàng không ngừng lùi bước đầu lưỡi, để cho hắn nhịn không được hút thưởng thức, từng cái hôn cũng làm cho người khác hít không thông, rồi lại điên cuồng kích tình toàn thân.
Môi mở bé nên không thể nghe tiếng thở dốc, thân thể cũng chầm chậm đền đáp lại, đang lúc không khí trên giường nhiệt liệt đến đỉnh điểm thì ngoài của truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiêu Duy tức khí hô hào :''Lão đại, ở phòng không? Các huynh đệ nướng chút thịt, lại mang không ít rượi ngon hồi xưa, người đi ăn khuya thôi.''
Nàng rên rỉ một tiếng, vùi mặt vào giữa cổ của hắn, vô cùng lo lắng cánh cửa kia đóng không chặt, bọn họ tùy tiện có thể phá vỡ.
Bị người ngăn ở trên giường —— nhất là đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt, loại cảm giác đó, vô cùng lúng túng.
Mà Đế Tuấn giống như không có ý dừng lại.
Đối với âm thanh ngoài cửa, chẳng quan tâm, hết sức chuyên chú, chui ở cổ nàng, trăm gặm không chán.
"Phu quân. . . Phu quân. . ." Nàng muốn nói, lại không có hồi đáp, Duy Bạch sẽ mang theo một đám hán tử xông vào, ''ưm ưm....''
Mới thở ra hai chữ, liền lại bị hắn ngăn chặn miệng, hung hăng cắn vào cánh môi, trừng phạt nàng vào thời điểm mấu chốt lại mất hồn.
Mộ Lăng Không khóc không ra nước mắt.
Chỉ đành phải đem sự trừng phạt của hắn như mưa to gió lớn xâm lấn, cũng thấp thỏm bước chân ở ngoài cửa ngày càng gần.
Duy Bạch đã kêu bốn năm tiếng, mấy tên khác cũng điên cuồng gào thét, cảm giác cuồng nhiệt sùng bái với Đế Tuấn.