Hán tử cao bảy thước, thưởng phạt trên ngàn người, xưa nay thiết diện vô tư, công chính nghiêm minh, nhưng trước mặt Đế Tuấn, cư nhiên cũng biến thành hài đồng ngay thơ, hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao phó, lấy được sự khẳng định chính là cảm giác thỏa mãn.
Mãi mới chờ được đến lúc bọn họ yên tĩnh lại.
Đế Tuấn lại nói :''Ta đói rồi, trong trại có gì ăn không?''
Duy Bạch hiện lên dáng vẻ hồ ly :''Rượi ngon thịt ngon, ăn uống no nê, đặc sản miền núi, cái gì cần đều có, liền đã chuẩn bị hết rồi, đúng rồi, còn đặc biệt vì chị dâu mở ra nữ yến, rất là bổ...''
''Không được, nương tử phải ngồi bên cạnh ta, không nhìn thấy nàng ta ăn không ngon.'' Hắn nhìn qua nàng, tùy tiện tham muốn giữ lấy, hận không để khắp thiên hạ biết được, hắn yêu nàng đến cỡ nào.
Đầu tiên Duy Bạch sững sờ, thoát cái liền kịp phản ứng, ''Vậy cũng đơn giản, hai cái bàn cạnh nhau, đoàn người cùng ăn náo nhiệt..chỉ là đám người kia đều dính mũi, dính rượi, lập tức nhúng tay vào liền không im miệng, hành vi phóng đãng, kính xin chị dâu tha lỗi.''
Hắn hiểu gật đầu một cái, ''Ai dám mượn rượi giả điên nói năng xằng bậy với nàng, ta liền cắt lưỡi, để một nửa kho tàu nửa hấp, cho mọi người nhắm rượi.''
Sắc mặt tàn nhẫn quen thuộc khiến Duy Bạch co rúm lại, rất nhanh tâm tình vui mừng thay thế được.
Hắn và bảy vị huynh đệ như càng thêm quen cái bộ dáng này, cách đó trong trí nhớ không xa, mỗi lần có người khi dễ bọn họ, đều do Đế Tuấn lấy công đạo.
Hơn nữa ngôn ngữ tay chân luôn đi kèm theo chân bọn họ để giải thích, cá lớn nuốt cá bé, đạo lý sinh tồn giả tạo.
Bảy vị trại chủ của Hoàng ĐƯờng Sơn tiếng tăm lẫy lừng danh tiếng trên giang hồ không nhỏ, phong cách hành sự là một phần truyền từ thời kỳ ấu niên của Đế Tuấn.