“Dù là trở thành một thành viên của Đại Tuyết Sơn thì có thể như thế nào? Cho tới bây giờ đó đều là những ngày mà ta không muốn trải qua, Huyền Minh, ngươi cũng đừng quên mất, ban đầu người thay ta quyết định, chính là ngươi!” Tay Mộ Lăng Không càng run lợi hại, chỉ đành liều mạng nắm chặt chuôi kiếm, mượn lực của kiếm Tinh Thiết Trọng chèo chống cơ thể, cũng che giấu sợ hãi sâu tận xương tủy đối với Huyền Minh.
“Thần chủ, Mộ Lăng Không càn rỡ như thế, cần gì phải nói nhảm, trực tiếp thẩm phán tội lỗi của nàng là được.” Bốn vị trưởng lão chấp pháp cùng nhau mở miệng, gương mặt xinh đẹp, treo đầy bất mãn.
Thân phận của Huyền Minh là gì?
Một Mộ Lăng Không nho nhỏ làm sao dám làm càn trước mặt Thần Chủ?
Huyền Minh giương một tay lên, thủ thế im lặng.
Chúng nữ mặc dù không cam lòng, nhưng cũng đành ngậm miệng, không dám nhiều lời.
“Tiểu Lăng Không, tin tưởng ta, trở về Đại Tuyết Sơn có thể có được chỗ tốt, nếu so với nam nhân bên cạnh nàng thì tốt hơn nhiều.” Hắn lấy tư thái không cho cự tuyệt cầm một lọn tóc dài khác của Mộ Lăng Không lên, kiên nhẫn, lần nữa in dấu hôn xuống: “Vô luận như thế nào, ta nhất định phải dẫn ngươi trở về… Ngươi còn nhỏ, nhưng cũng nên hiểu một đạo lý đơn giản, khi một nam nhân, nhất là một nam nhân có thực lực thay đổi vận mạng, khi hắn tâm tâm niệm niệm nhận định một chuyện, dùng mười mấy năm để hoàn thành, hai chữ thất bại, tuyệt đối không cho phép.”
Mộ Lăng Không trả lời dị thường dứt khoát.
Giơ tay chém xuống, tóc rơi bay tán loạn.
Hắn hôn một lần, nàng cắt một lần, cùng lắm giống như Đế Tuấn biến thành trọc đầu, giả làm ni cô mấy ngày.
Phát khả đoạn, tâm bất loạn (một nhát cắt đứt, tâm sẽ không còn loạn)
Huyền Minh có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào thay đổi quyết tâm của nàng.
Đoản đao vung ra sát khí bán nhọn, đồng thời đứt đoạn, lưu lại một vết máu nhàn nhạt ở trên cánh tay thon dài tuyết trắng của Huyền Minh.
Rõ ràng hắn có thể né tránh, lại lựa chọn không tránh không né.
Cho đến khi từng giọt máu đỏ tươi chói mắt chảy ra, hắn mới vươn đầu lưỡi ra, liếm máu tươi của mình.