Ngọn núi kia, có một tòa sơn động vô danh, bên trong động cửu khúc liên hoàn, trong đó có một con đường thông tới một tòa hàn đàm, đầm nước có một loại cá mẫu tử, truyền thuyết nam nữ ăn nó, sẽ có một bào thai song sinh, hoàn thành tâm tưởng.
Nơi này chính là nơi đế tuấn nhớ mãi không quên.
Mộ Lăng Không vốn chuẩn bị không nhìn, tốt nhất là nhanh chóng mang phu quân bướng bỉnh dọa người của mình rời đi, tốt nhất cả đời cũng đừng nhắc tới.
Không ngờ, chuyện đời khó đoán, nàng còn đi trước một bước tới nơi này.
Ánh bình minh khắp trời, nhuộm đỏ phương xa, một tia sáng cuối cùng, theo thái dương xuống núi, biến mất ở cuối chân trời.
Mộ Lăng Không vững bước đi vào sơn động, đêm đen che giấu mặt của nàng, chỉ có một đôi mắt phượng sáng trong mê người, lấp lánh chớpđộng giống như hào quang kim cương.
“Lăng Không, ngươi rốt cuộc cũng đã tới.” Âm thanh thở dài trầm thấp vang lên bên tai, giọng nam quen thuộc, không sai biệt.
Hắn cùng nàng cách nhau một khoảng cách lớn, chắc là nghe được tiếng bước chân của nàng, phát hiện sự tồn tại của Lăng Không.
Trình độ võ công này, không thể tưởng tượng nổi, đã không phải là cảnh giới người bình thường có thể hiếu.
Trái tim Mộ Lăng Không hạ xuống thật thấp, thân hình rung động một chút.
Hắn, cư nhiên cũng tới?
“Thế nào? Cảm thấy bất ngờ?” Giống như là cảm ứng được tâm tình của nàng biến hóa, người nọ bật cười ra tiếng: “Ngược lại ta thật sự rất nhớ nhưng ngươi, Lăng Không.”
“Huyền Minh, ngươi chuyện của ngươi rất buồn cười, đáng tiếc là quá lạnh rồi.” Áp chế chặt đôi tay, không cho phép chúng run rấy. Thân thể Mộ Lăng Không thủy chung vẫn giữ tư thế kỳ quái, lưng thẳng tắp, giống như có người dùng cọc gỗ chống trụ.
“Bổn tôn cũng không phải nói dối, Đại Tuyết Sơn không dối trá, có thể sánh nhìn ngắm non sông đấy.” Huyền Minh thở dài một hơi, âm thanh tiêu tán.
Mộ Lăng Không lại đang ở bên trong sơn động vòng vo mấy khúc quẹo, cư nhiên tiến vào một hàn băng vạn niên bao quang sơn động.