Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 2 - Chương 160: Quang minh chính đại đoạt nam nhân (thập)




Dù sao, nàng và Tiểu Bắc đã lập lời thề, cho dù mất mạng, cũng muốn hầu hạ chủ nhân cả đời.

“Thuộc hạ không tận mắt thấy, nhưng nương nương giống như không muốn người biết chuyện này. Còn cố ý tìm cớ, hơn nữa lấy ám ngữ dặn dò,không được cho ngài biết.” Hai cái chân nhỏ không có tiền đồ nhũn ra, Tiểu Nam mẫn cảm cảm giác chủ tử đang căm giận. Chỉ là nàng không hieur, tức giận này đến tột cùng là nhắm vào người nào, là nàng? Hay là thái tử phi?Hoặc là do người khác!!!!!!!

“Từ nay về sau, bổn vương không ở bên cạnh phu nhân, ngươi một tấc cũng không được rời, phải coi chừng… Chuyện lần này, không cho phép xuất hiện lần nữa, nghe rõ chưa?”

Đế Tuấn đưa lưng về phía Tiểu Nam mà đứng, ánh mắt rơi trên mộ Mai Lan Trúc Cúc ở trên vách tường, giống như không hề để ý, nhưng cũng không khó nghe ra trong đó có ý cảnh cáo.

Hắn không thích lưu tai họa ngầm ở bên người.

Nếu Tiểu Nam không có biện pháp chứng minh giá trị tồn tại, cũng sẽ bị hắn nhẫn tâm bỏ qua.

“Gia, xin ngài trách phạt, thuộc hạ thất trách, không chăm sóc tốt nương nương.” Hai đầu gối ngã quỵ, Tiểu Nam vái lạy, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ của chủ tử, trực tiếp đuổi nàng đi.

Đế Tuấn còn chưa trả lời.

Chợt từ trong viện truyền đến tiếng kinh hô của Tiểu Bắc: “Phu nhân, người muốn đi đâu? Đợi thuộc hạ chút.”

Bóng hình thủy lam xinh đẹp,từ cửa sổ nhanh chóng xẹt qua, không đi cửa chính, trực tiếp tung người vượt qua tường thấp, biến mất tung tích.

Đế Tuấn sắc mặt đại biến, không để ý xử trí Tiểu Nam nữa, lập tức phi thân ra ngoài.

Tiểu Bắc vẻ mặt đưa đám, chỉ vào bóng lưng Mộ Lăng Không rời đi nói: “Gia, phu nhân nói đi giết người, thuộc hạ không ngăn được.”

“Nàng thế nào?” Đế Tuấn thật muốn cho Tiểu Bắc mấy cái tát, bên này Tiểu Nam mới có sơ suất, người theo sát hắn cũng gặp phải phiền toái.

“Gia, phu nhân muốn thuộc hạ nhìn vào mắt của nàng, sau không biết vì sao, liền đem chuyện xảy ra khi xế chiều hôm nay đều nói hết ra ngoài, ta căn bản không có phương pháp khống chế miệng của mình. Thuộc hạ đáng chết, đáng chết, đáng chết…”