Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 2 - Chương 150: Thuật hợp thể (mười)




Dứt lời còn mong đợi nhìn bụng vẫn như cũ của nàng, thật hận không lập tức đem lỗ tai dán lên nghe động tĩnh một chút.

Tối qua hắn cũng có ‘cố gắng’ nha, không có gì thì hắn nghĩ đã nhét được con nít vào trong đó rồi.

Nếu thực là bất đắc dĩ vậy thì vẫn phải đi vớt cá mẫu tử mới được.

Mộ Lăng Không co quắp cánh môi, kéo cao ống tay áo, sững sờ nhìn trên cổ tay trắng quấn bốn năm vòn dây đỏ, trên đó đính mấy viên tử tinh phát sáng. Đây là ‘dây tử khóa’ một vị lão phụ nhân bán cho Đế Tuấn ở trên đường đi, nghe nói được lấy từ một ngôi miếu Thần Quân nào đấy, nguyện vọng gì cũng thành, linh nghiệm vô cùng.

Dĩ nhiên, ‘thần vật’ có hiệu quả như vậy, giá tiền tự nhiên cũng không phải là re, một lượng bạc một cái, tuyệt không kém.

Đế Tuấn nghe hiệu quả tốt, không nhịn được lập tức khẳng khái rút tiến, mua hai cái buộc ở trên cánh tay nàng.

Đây là Mộ Lăng Không ngăn.

Nếu theo tính tình của hắn, sợ là hai chân cũng buộc vào, một lần được nhiều đứa bé là tốt nhất.

Trên cổ nàng đeo chiêu tử Quan Âm mà lão bản tiệm trang sức bán cho Đế Tuấn, hai ngón tay đeo nhẫn, nghe nói cũng không cần suy nghĩ, cũng liên quan đến đứa bé.

Đế Tuấn, hắn đúng là điên rồi.

Vì có thể có con, có chút tẩu hỏa nhập ma.

Mộ Lăng Không từ kinh ngạc kỳ quái đến bất đắc dĩ, rời từ bất đắc dĩ chuyển sang binh tĩnh, quá trình chuyển biến tâm trạng của thế viết thành một quyển sách rồi.

Lần thứ N vuốt mi tâm căng đau, nàng tự lẩm bẩm: “Lúc đầu làm sao ta lại khẳng định chàng là hòa thượng chứ? Thật là thua thiệt ta còn tự xưng là hành tẩu giang hồ nhiều năm, cái gì mà trận chiến nào cũng chưa từng bỏ qua, xem ra, duyên nhân thuật, tất cả đều bị chó nuốt.”

Đế Tuấn đi theo một bên đong đưa đầu, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp không nghe rõ ràng thở dài: “Nương tử, nàng nói cái gì? Vi phu quên đồ sao? Mau mau nhắc nhở,chúng ta một lần mua cho hết, tránh cho trên đường đi gặp phiền toái.”

…………………………….