“ Không sai, ăn no mới có hơi sức thu thập bọn họ.” Tiểu Bắc tự động hiểu ý của chủ tử, cầm chén cơm trắng lên, dùng sức đút vào miệng. Nhưng sự chú ý căn bản chưa từng rời khỏi những tiểu tử càn rỡ kia, tránh cho bỏ sót người nào.
Một bụng hỏa khí của Mộ Lăng Không ngược lại như kỳ tích biến mất không dấu vết.
Nàng buồn cười nhìn bọn họ, lại nhìn lại một chút.
Nàng nên là người căm tức nhất mới phải, không phải sao?
Tại sao ba người bọn họ lại giống như mèo bị giẫm đuôi, cả người xù hết lông ?
Chỉ là, cảm giác được bảo vệ đúng là rất tốt.
Người Tiêu Dao môn châu đầu ghé tai lại, bàn luận xôn xao, thỉnh thoảng không biết sắc chỉ chỉ vào bàn Đế Tuấn. Ba nữ nhân kia càng không che giấu lộ ra vẻ thèm thuồng.
Thiệt là, mặc dù Đế Tuấn là một nam nhân thành thục nhưng bề ngoài của hắn vô cùng trẻ con, mấy nữ nhân chắc là muốn trâu già gặm “cỏ non” đây. Thôi nha, cũng không bị rớt hàm răng?
Sự bình tĩnh vừa rồi của Mộ Lăng Không cũng biến mất hoàn toàn.
Nàng cũng muốn đi theo Đế Tuấn chơi trò “đạp phao” nha. Nghe tiếng vang như vậy cũng cảm thấy sung sướng.
Dám thèm thuồng nam nhân của nàng,, hừ, thật muốn xem ba bọn họ có bản lĩnh không đã.
“Cá chép kho tàu, cá hấp, xin mấy khách quan nếm thử tay nghề của tiểu điếm.” Tiểu nhị mang lên hai món cuối.
Mộ Lăng Không gắp lên một miếng, đặt vào chén của Đế Tuấn: “Phu quân, không phải chàng rất thích ăn cá sao? Ăn nhiều một chút.”
…………………
Trên giang hồ Tiêu Dao môn có danh tiếng rất lớn, cũng không phải bởi vì môn phái này mạnh.
Theo như người kể rằng, môn chủ đời thứ nhất chính là hậu duệ chính thống của hoàng tộc tiền triều, lấy phục quốc làm mục đích sống, sáng tạo nên Tiêu Dao môn.
Lấy môn phái Tiêu Dao để che giấu tai mắt người, giữ thực lực.