“Không được, phải là cá mẫu tử.” Đế Tuấn cố chấp lắc đầu. Còn định hồ ngôn loạn ngữ tiếp cái miệng lại bị Mộ Lăng Không bịt lại.
Nàng nháy mắt với Tiểu Nam, ý bảo tùy tiện gọi mấy thứ, không cần để cho Đế Tuấn trúng tà nói hươu nói vượn.
Trải qua một thời gian ngắn chung đụng, Tiểu Nam đã không còn sợ Đế Tuấn như trước nữa. Dù sao chỉ cần có thái tử phi ở đây, có như thế nào gia cũng sẽ không trách phạt nàng.
Lấy can đảm nhanh chóng gọi món. Phần lớn là lấy theo khẩu vị của Đế Tuấn, không thiếu được hai món cá. Kho tàu và chưng cất, có chút bù đắp cho hắn.
“Phu quân, chàng có thể hay không tạm thời quên cái loại cá kia, ăn một bữa cơm thật ngon?” Đủ chứ, cũng đã lầm bầm một canh giờ rồi, suy nghĩ của hắn thật là…
Mộ Lăng Không thu tay lại, nhịn không được thở dài.
Đế Tuấn bẹt bẹt miệng, dáng vẻ rất đáng thương.
Gương mặt Tiểu Nam và Tiểu Bắc cứng ngác giật giật. Cả ngày nhìn điện hạ và nương nương ầm ĩ, còn phải làm bộ không thấy được không nghe được. Thật sự vô cùng khổ cực.
………
Bốn người thoải mái vui vẻ, rất nhanh gia nhập náo nhiệt không khí dùng cơm trưa.
Khách tới sớm, món ăn cũng mang lên sớm. Trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Có thịt, có cá, có rau, có gạo ở chung một chỗ, quyến rũ lòng người.
Đế Tuấn theo thói quen dính ở bên cạnh Mộ Lăng Không, hoàn toàn không coi air a gì. Huyên náo nữa cũng không ảnh hương đến tâm tình đang tốt của hắn.
Ngoài cửa, mấy tên đại hán mặt âm trầm, mang theo ba cô gái đi vào. Nhìn lướt qua phát hiện không còn chỗ trống nào.
“Cao, đầy khách ròi, đói bụng chết mất. Không đi nữa, ở đây thôi.”
Tiểu nhị liếc thấy vội vàng tiến lên: “Mấy vị khách quan, tiểu điếm đã đầy khách, nếu như muốn ăn cơm xin chờ một chút.