“Phu quân, cầu xin chàng thành thục một chút. Dầu gì chàng cũng đã ba mươi tuổi, sao có thể lại có suy nghĩ như đứa trẻ vậy?” Mộ Lăng Không cực kỳ tức giận, hận không thể đưa tay ra dùng sức nhéo gương mặt vô cùng mịn màng của hắn, thuận tiện đem sự ngây thơ và tất cả mọi suy nghĩ kia lấy đi.
“Người ta muốn ăn cá…Muốn ăn cá…Muốn ăn cá…Muốn ăn cá…” Hắn lảm nhảm, hoàn toàn không nghe những lời khuyên. Luôn lặp lại ba chữ kia, giống như con muỗi hừ hừ, cùng đánh lâu dài với Mộ Lăng Không.
“Muốn ăn cá thì tùy tiện tìm một quán, muốn 100 con ta cũng cho chàng ăn đủ.” Nàng hung hăng nói, cười gằn hứa hẹn. Hừ, đến lúc đó ăn không hết nàng liền nhét vào.
“Muốn ăn cá mẫu tử… Cá mẫu tử…Cá mẫu tử…Cả mẫu tử…” Đế Tuấn quyết định thật nhanh, thay đổi cách nói, không sợ chết tiếp tục khiêu khích Mộ Lăng Không đã gần như bộc phát.
“Ăn ăn ăn, ăn cái rắm! Thứ kia có độc hay không chàng còn chưa biết, có thể ăn không chàng cũng không biết, cứ như vậy dám nhét vào mồm?” Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên chấp nhặt với hắn. Tiêu Trúc chỉ tự xưng là hai mươi tám tuổi, chưa chắc hắn thực sự hai mươi tám. Hắn nhất định chỉ có tám tuổi, nhất định là như vậy, nhất định.
Mộ Lăng Không lẩm nhẩm không ngừng, đuôi mắt quét qua ánh mắt chú ý ở ven đường, thật sự không còn mặt mũi ở trên đường cái gầm thét với Đế Tuấn.
Hắn có thể không để ý đến cái nhìn của người khác mà đùa bỡn, nàng lại không có bản lĩnh đó.
“Chỉ cần có thể khiến nương tử sinh một đứa con trai, lần sau cũng thế, dù là hạc đỉnh hồng ta cũng ăn. Ta muốn ăn…Ta muốn ăn…Ta muốn ăn…” Nói lảm nhảm, nói lảm nhảm, nói đến khi nương tử đồng ý mới thôi. Đế Tuấn quyết định chủ ý, kiên nhẫn, không đạt được mục đích quyết không buông tha.
Mộ Lăng Không chống tay xoa mi tâm căng nhức: “Phu quân, chàng phải tin tưởng ta, cá mẫu tử tuyệt đối không có tác dụng thần kỳ như vậy. Huống chi chuyện cổ tích kia chỉ phóng đại lên mà thôi.”