Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 2 - Chương 124: Trong rừng tìm vui (tứ)




Trên ngọn cây, có hai con sóc đuôi thật dài, đang mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ, trầm bổng phập phồng.

Hắn cư nhiên làm thật!

Giống như so với bình thường dùng sức hơn, mồ hôi rơi tí tách lên cổ của nàng, lăn trên da thịt trơn nhẵn, rơi xuống hoa cỏ dưới đất, giúp chúng khỏe mạnh lớn lên.

“Nương tử, đừng chịu đựng như vậy, cứ thoải mái kêu lên, nơi này không có ai đâu.” Hắn hôn lên gương mặt, mi mắt của nàng, cuối cùng che đi đôi môi đỏ mọng không bao giờ khiến hắn ngán, trằn trọc, dây dưa.

Nàng ưm một tiếng, chỉ có thể bị động chịu đựng. Mỗi lần cự tuyệt Đế Tuấn, cuối cùng đổi lại càng khiến hắn thêm kiên nhẫn xâm phạm.

Hắn vẫn nhớ lời hứa lên xe ngựa.

Có thể tưởng tượng được, phu quân gương mặt đứa bé kia nhất định lại nghĩ mọi biện pháp lừa nàng.

Haiz, thật là, không có cách nào.

……………

Nếu như có thể, Mộ Lăng Không rất muốn quên đi đoạn ký ức vừa mới xảy ra. Nếu không làm được, ít nhất cũng sẽ chon tận đáy lòng, cả đời cũng sẽ không cho người nào biết.

Vậy mà

Mặc dù nàng là người bị động nhưng cuối cùng người toàn thân mềm nhũn cũng là nàng.

Đế Tuấn không có kiên nhẫn cùng nàng từng bước từng bước gian nan trở về. Không để ý đến sự cự tuyệt của Mộ Lăng Không, ép buộc ôm ngang nàng lên, hả hê, chiến thắng trở về.

Cứ như vậy, dù kẻ ngu cũng có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra ở trong rừng.

Dù sao vẻ mặt nàng xuân sắc vô biên, quần áo xốc xếch, tóc dài tung bay, cánh môi sưng đỏ không thể giả được.

Tiểu Nam và Tiểu Bắc thủy chung cúi đầu. Có lẽ là sợ nàng xấu hổ nhiều hơn là lo lắng Đế Tuấn nổi giận. Vì vậy làm bộ mắt mù không thấy được.

Đợi đến khi Đế Tuấn an bài Mộ Lăng Không trên xe ngựa, hoài niệm chuyện vừa xảy ra, Tiểu Nam xoay người rời đi….