“Người nào không thức thời dám nhìn nương tử, hừ hừ, vi phu liền trực tiếp đưa hắn đi gặp diêm vương.” Hắn rất là nghiêm túc a, hắn cũng không phải là đùa giỡn nha.
Đáng tiếc Mộ Lăng Không hoàn toàn không lo lắng, xi mũi coi thường: “Ban ngày ban mặt, không đoan trang chính là chàng a! Người ta không cẩn thận đụng phải có lỗi gì!”
“Nương tử đồng ý bồi vi phu lên xe ngựa?” Hắn thừa dịp náo, vô cùng hiểu lợi dụng cơ hội có lợi nhất cho mình: “Nếu như nàng thật sự không vui, phu quân tự nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu. Nơi này thật ra rất tốt, có núi, có nước, có sách, có hoa, có trời xanh, có mây trắng, còn có…. Nương tử…Nàng mềm mại nha!”
“Được được được, chúng ta lên xe ngựa, xe ngựa.” Mộ Lăng Không rốt cuộc thỏa hiệp, răng trắng nghiến lại, thật không có dũng khí ở nơi như thế này tận tình hưởng thụ cá nước thân mật.
“Nương tử, nàng là đồng ý?” Trặm ‘vội’ trong, Đế Tuấn ngẩng đầu lên, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm cánh môi.
“Đồng ý, đồng ý, đồng ý!” Mộ Lăng Không thở hồng hộc, chop mũi rịn mồ hôi. Không biết bởi vì nóng hay căn bản chính là sợ nên có mồ hôi lạnh.
Nàng cự tuyệt thì có đường sống hay sao? Không đồng ý được không?
“Nương tử biết đấy, kiên nhẫn của vi phu không được tốt, nàng đồng ý hơi trễ.” Hắn du côn cười, nhưng không để nàng cự tuyệt đẩy xuống, cỏ dại mềm mại, tản ra mùi thơm ngát, từng chút từng chút xông vào mũi: “Không bằng, hôm nay chúng ta liền ở chỗ này đi, lần sau……Lần sau chúng ta liền ở trên xe ngựa, nương tử không cần thật vọng nha.”
Phi!
Ai sẽ thất vọng?
Rốt cuộc là ai muốn đi xe ngựa.
Mộ Lăng Không mê mê mang mang, hai mắt nhìn bầu trời, mấy con chim nhỏ, xếp thành một đường bay qua…
Trên ngọn cây, có hai con sóc đuôi thật dài, đang mắt to mắt nhỏ nhìn bọn họ, trầm bổng phập phồng.