Mộ Lăng Không không đoán được ý nghĩ tinh quái của tiểu nha đầu, nàng tìm một khúc gỗ ngồi xuống, tay nâng má, than ngắn một tiếng: “Thái tử rời kinh, trong hoàng cung nhất định là rất loạn, cũng không biết hoàng thượng xử lý như thế nào.”
Tiểu Nam cởi túi nước xuống, đưa tới cho Mộ Lăng Không uống đỡ khát, an ủi: “Nương nương đừng buồn, điện hạ tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó.”
Đế Tuấn vừa đi tới, nghe thấy lời ấy, cười ha hả tiếp lời: “Tiểu Nam nói không sai, nương tử cần phải tin tưởng vào thực lực của vi phu a. Những chuyện như vậy không cần sầu lo, tạm thời cũng đừng nhắc đến, dù sao xe tới núi tất có đường chứ sao.”
Thật là —— thái độ hoàn toàn không chịu trách nhiệm.
Hắn làm sao có thể có bộ dạng vô tội như người đứng xem, không rảnh để ý vậy?
“Phi, người nào lo lắng, tương lai bị hoàng thượng bắt được, người bị phạt là chàng, cũng không phải là ta, hừ.” Lời tuy nói là thế nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái của Đế Tuấn, cũng lây sang Mộ Lăng Không, khiến cho khẩn trương trong lòng nàng lắng xuống.
“Tiểu Nam, ngươi qua chỗ Tiểu Bắc bên ngoài đi, từ nay về sau không có cái gì là thái tử, thái tử phi nữa, ta là gia, đây là phu nhân, hiểu?”
Tiểu Nam liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đế Tuấn. Khuôn mặt thanh tú lập tức bị chiếm cứ bởi vẻ vui mừng như điên. Nàng hơi trấn định lại, khom người đồng ý, sau đó bước chân nhẹ nhàng đạp đi tìm Tiểu Bắc.
Cuối cùng chính miệng điện hạ cam kết muốn lưu lại nàng ở bên người hầu hạ.
Ô ô ô, thật là muốn khóc, nhưng lại cười, thái tử phi nương nương chính là phúc tinh trong đời nàng, nhất định là vậy!
Khụ, nàng cần trấn định lại suy nghĩ.
Mộ Lăng Không nhìn bóng lưng của tiểu nha đầu không hiểu, kỳ quái hỏi: “Tiểu Nam sao vậy? Khóe miệng giống như là bị rút gân.”
“Không biết được.” Nhưng người không liên quan đã đi hết, Đế Tuấn lập tức nhảy qua, ngồi sát vào gần Mộ Lăng Không, cánh tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, mặt gian giảo nhìn từ trên xuống dưới, liều mạng nhìn ngắm.