''Nương tử không thích hoàng cung, vi phu làm sao biết mà coi như không thấy được?''
Hắn cười hiền hòa với nàng một cái, sau đó ra lệnh cho con lừa đen đi về phía trước, bức bách một nhóm người liên tục lùi về phía sau. Cuối cùng tụ tập chen chúc trước cửa thành, muốn lui cũng không được.
''Sau đó.'' Nàng thoáng có chút hăng hái.
''Còn có sau đó? Đương nhiên là về nhà.'' Hắn đáp lại là chuyện phải làm.
Bàn tay trắng nõn giương lên, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
Nếu bọn kia đối mặt, không thức thời lại ngăn chặn lại, hắn liền muốn ra tay.
''Về nhà.'' Nàng cười như đứa bé, chui vào trong ngực của hắn, toàn lực ôm hắn.
Nàng rất thích hai chữ đấy.
Giờ phút này, người có bao nhiêu ý định mặc kệ bao nhiêu nặng nhẹ cũng muốn mang nàng về nhà là hắn, mà không phải là thái tử, như vậy nói cách khác, dính chặt với nàng, chặt chẽ không rời, là tướng công của nàng, người cực kỳ thân thiết trên thế gian này, không thể phân chia.
Vả lạ nàng chỉ cố vui vẻ, không muốn biến thành đại loạn.
Tiểu Nam và Tiểu Bắc cưỡi ngựa đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Nếu không phải trang sức trên đầu thái tử phi tung tác trên đất, một đường chỉ phương hướng, bọn họ cũng không dễ dàng đuổi kịp như vậy.
''Tiểu Bắc, sau khi trời sáng, đem con lừa đen đưa lại cho gia.'' Hắn nói to, kiên nhẫn đã cạn, ôm chặt nàng, đạp khí mà nhảy, mượn bức tường thành nhô ra khó có thể phân biệt, dừng lại trên không trung mấy cái, liền biến mất trong đêm.
''Gia''
''Chủ tử.''
Tiểu Nam và Tiểu Bắc nhanh chóng đổ mồ hôi, nhưng nơi nào có thể ngừng lại bước chân của thái tử.
Ở cửa thành, đại binh dò xét cũng là bóng đen chợt biến, còn không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, liên khôi phục sự yên lặng.