Linh Đế cười khổ.
CHẳng lẽ ông còn có đường sống sao?
Trời mới biết, vừa nãy ông thuận miệng nói một chút, sau đó dụ dỗ Đế Tuấn ngoan ngoãn nghe lời, nhận thái tử vị, cưới vợ lập thái tử phi, nhận lấy phần lớn triều chính, thứ nhất là kinh nghiệm cần thiết, thứ hai là làm cho mình có thể thoát ra khỏi cuộc sống bận rộn, có nhiều thời gian hưởng thụ cuộc sống thanh thản.
Kết quả thì sao, tiểu cửu nhi bắt được ông vô tâm khi nói như vậy, 'đại tố văn chương', từng bước một, lấy lời nói để chèn ép ông, lấy sách làm chứng.
(đại tố văn chương : dùng lời nói uy hiếp)
''Viết những gì?'' Linh Đế lầm bầm lầu bầu.
Cửu hoàng tử tiếp lời, ''Mới vừa rồi người nói, chỉ cần nhi thần nguyện ý đón dâu, cô nương nhà nào cũng được, phụ hoàng và mẫu hậu không được can thiệp.''
Linh Đế không thể làm gì khác, ông như con rối viết từng câu từng chữ, nhận lấy ngọc tỷ từ trong tay hắn, ông đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Đáng tiếc nhi tử the dõi ông lâu rồi, không có đổi ý.
Thận trọng đem mật chỉ mà ông đã đặt bút viết nâng lên, sau khi thổi khô vết mực, gập lại gọn gàng, nhét vào trong túi.
Đế Tuấn thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, "Phụ hoàng, nhi thần có tin mừng báo cho người.''
Hỉ?
Ông không hiểu, khẽ cau mày, không nghĩ ra từ hỉ này từ đâu.
"Hai tháng trước, nhi thần gặp được cô nương mà mình thích, vừa gặp đã thương, vì vậy không kịp chờ đợi liền cùng nàng bái đường thành hôn.'' Đế Tuấn dương dương hả hê, tròng mắt đen láy phát ra tia sáng long lanh, thông minh đáng yêu.
Ông hớp một miếng trà, phun ra thật xa, thở gấp không ra hơi, ngón tay run run chỉ về phía cửu hoàng tử, đáng tiếc nói không ra lời.
''Phụ hoàng yêu nhi thần như thế, Cửu Nhi không dám bất kính, mặc dù làm thái tử rất phiền toái, nhưng nếu người khăng khăng muốn ban cho nhi thần, Cửu Nhi không dám khước từ." Rốt cuộc hắn cho ông mặt mũi lần thứ nhất.
Lần thứ hai, căn bản cũng không phải là hiếm.