Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Quyển 1 - Chương 2: Tiểu hòa thượng tuấn tú




Đều là do nàng không có việc gì đuổi theo cái tên tiểu hỗn đản đòi đánh đòi giết, cho dù gặp được đối thủ mạnh hơn, căn bản nàng không có ý nghĩ muốn rút lui.

Lúc này bị người ép vào khu rừng nhỏ, bao bọc vây quanh, mặc dù trong lòng biết rõ rằng không thoát thân được, nàng cũng không tỏ vẻ sợ hãi một chút nào.

"Tiểu yêu nữ, còn không mau bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đầu hàng, ngươi một thân võ công, đến không dễ, nếu nhập môn phái Tứ Xuyên Hồng của chúng ta, còn có thể cho ngươi một con đường sống." Mộ Lăng Không, cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, tuổi còn trẻ, tên tuổi vô cùng vang dội trên giang hồ, nếu có thể thu về phía mình dùng, đúng là cầu còn không được.

Hô hấp của Mộ Lăng Không rất chậm, thật lâu mới hít thở một hơi.

Mới bị đánh trúng sau lưng một chưởng, thật sự không nhẹ, nghe lời nói của đối phương, ngược lại thản nhiên cười một tiếng.

Nhắm mắt cúi đầu, tụ tập công lực của toàn thân, chuẩn bị làm phản kích khiến hắn phải chết.

"Môn chủ, nha đầu thối này rất cứng đầu, sợ rằng sẽ không đồng ý."

"ĐÚng, ngộ nhỡ nàng ta giả vờ đầu hàng, đến tương lai đột nhiên cắn trả, khó có thể ngăn cản."

"Môn phái của chúng ta không phải loại kỳ tâm tất dị, môn chủ, Mộ Lăng Không, hay là giết chết đi, việc này tương đối ổn thỏa."

(kỳ tâm tất dị: có tâm tư riêng)

Vài ba lời khuyên, quả nhiên khiến môn chủ dần dần hạ quyết tâm sắt đá.

Tâm tư chuẩn bị tha cho nàng lập tức liền bị chuyển đổi.

Sát ý ngất trời,đâm đặc như sắp ngưng kết ra nước, vận sức chờ phát công, tùy thời có thể xông lên, kết thúc tính mạng của nàng.

Nhưng......

"A di đà phật....."

Một tiếng nói thanh thúy cất lên.

Giống như tiếng chuông báo động đến từ Cửu Tiêu, chấn động làm màng nhĩ của mọi người đau nhức.

Một bóng người cao gầy, đột nhiên từ trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh nàng.

Hắn vunh mạnh ống tay áo, tức khắc, cây cối trong rừng như gặp phải gió bão, bị thổi ngã trái ngã phải, người của Hồng môn bên kia có công lực yếu, phải phải toàn lực vận công chống cự, chỉ mấy cái vung tay, cũng không thể không chau mày buộc thân thể phải có phòng bị tốt nhất.