Phu Quân Ta...Không Được!!! - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 8




Mới vừa vào cửa, chân ta mềm nhũn, ta khuỵu xuống, đối diện bàn thờ đi cúi đầu rạp xuống đất hành đại lễ.

Ngẩng đầu một cái, là một tòa Quan ÂM kim quang lóng lánh......

Ta,......"

Ta vịn eo, rưng rưng nhìn Quan Âm dập đầu ba cái, mặc niệm nói: "Bồ Tát ở trên, phù hộ Trần Ngọc mỗi ngày sủng một người...... Chứ ngày nào cũng một canh giờ, thân thể bằng sắt cũng chịu không được a......"

Sau đó, ta bò như rùa lên giường nhỏ, nằm xong, thoải mái mà thở ra một hơi, bất tri bất giác, liền ngủ mất.

Lại mở mắt, thấy mình đang lắc lư trên xe ngựa.

Ánh trăng lờ mờ, ta chậm một hồi lâu, mới nhìn rõ Trần Ngọc ngồi ngay ngắn một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Lại quét nhìn một vòng, không thấy Bạch Liên Hoa đâu!

Ta hãi nhiên bừng tỉnh, ngồi xuống, "Con của ta! Con của ta!"

Trần Ngọc bị ta làm cho mở mắt ra, vững như Thái Sơn nói, "Vội cái gì, có phải con trong bụng nàng đâu."

Dứt lời, bầu không khí cứng đờ.

"Làm sao ngươi biết trong bụng ta không có?"

"Ta xử lý “sự tình”, ta đương nhiên biết."

Ta cùng hắn đang trong xe ngựa chật chội, chậm rãi, bốm mắt nhìn nhau.

Một dòng điện xoẹt qua người ta.

Có thứ tình cảm gì dưới đáy lòng, mạnh mẽ dâng lên.

Dừng lại.

Sau một khắc, Trần Ngọc bỗng nhiên lấn người tiến lên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Thuốc lại phát tác."

Ta đưa tay câu ở cổ của hắn, níu lại cổ áo kéo một cái, đem hắn kéo qua, vội vàng mở miệng: "Nói nhảm nhiều quá......"

"Hối hận, tóm lại là vô cùng hối hận......"

Đèn đuốc trong viện sáng trưng, đối đối diện với nghi vấn bốn vị di nương đề ra, ta cúi đầu, chảy nước mắt hối hận.

Khương di nương không nhịn được nói, "Không phải chỉ là hầu hạ tướng gia thôi sao, làm gì mà phải cảm thấy có lỗi với chúng ta? Chúng ta ở viện này, ai không mà không hầu hạ qua ngài ấy. Có muốn trách, cũng cũng chỉ có thể trách tỷ lười biếng, chúng ta mới bị liên lụy."

Trong lòng ta nửa là cảm động, nửa là áy náy, "Đúng vậy a...... tận một canh giờ...... Xác thực...... Không dễ dàng......"

Khương di nương nghi ngờ nhìn ta, "Một canh giờ? Hắn tại chỗ tỷ một canh giờ!"



Ta lắc đầu một cái, "Thế bình thường không phải hắn cũng ở chỗ các ngươi từng ấy thời gian sao?"

Khương di nương lộ ra nụ cười thắng lợi, "Tướng gia tại chỗ ta, chỉ vừa uống cạn tuần trà mà thôi."

Ta nghĩ thầm, không biết đây có phải điều đáng mừng hay không đây?

Lan di nương một mặt ghen tị, "Ta chỉ độ hai khắc thôi......"

Ghen tị cái quỷ gì vậy? Không lẽ càng ở lâu càng giày vò nhiều mới thú vị hay gì?

Hồng di nương nói: "Còn ta, thời gian hắn lưu lại vừa một nén nhang."

Đôn di nương nhai bánh xốp đường, yên lặng giơ tay lên, "Ta...... Ta cũng giống chủ mẫu, là một canh giờ......"

Thì ra, cái thằng cha Trần Ngọc này, thích kiểu người thật thà chất phác.

Hồng di nương gảy móng tay, lo lắng nói, "Thế nhưng là tướng gia gần đây cũng không bền bỉ mấy."

Lan di nương thở dài, mệt mỏi nói, "Có lẽ là đến tuổi, tinh thần cũng bắt đầu xuống dốc rồi."

Trong lòng ta tràn đầy lo lắng, liền nghe Khương di nương phàn nàn nói, "Chính là, lần trước ta đọc hai trang binh pháp tôn tử, sai hai chữ, hắn cũng không thèm bắt lỗi chính tả nữa."

Ta tráng dương tán cũng mua sẵn sàng, mà họ lại không dùng, còn đọc cho nhau nghe cái này? Chẳng nhẽ những đêm Trần Ngọc ở cùng Khương di nương chỉ là tìm lỗi sai chính tả thôi à?

Hồng di nương táo bạo nói, "Trước kia ta một đêm có thể làm mười đôi đế giày, hiện tại hắn nhìn thấy ta mới xỏ kim làm cái thứ tư, đã đứng dậy liền đi."

Quãi, Trần Ngọc trời tối người yên, trông coi Hồng di nương, ngắm người làm đế giày.

Đôn di nương một mặt chân thành nói, "Ta thì tốt hơn...... Tướng gia ăn cơm rất tốt, cũng không kén ăn."

Ha ha, khó trách Đôn di nương càng ngày phúc hậu, hóa ra là hay ăn đêm.

Lan di nương thần sắc mệt mỏi, "Ta không giống các ngươi. Ta có lên giường."

Ta rốt cục lộ ra nụ cười vui mừng.

Lan di nương: "Thế nhưng là hắn để cho ta đọc thơ Đường."

Nụ cười của ta cứng ở trên mặt.

Trong bóng đêm, Lan di nương ánh mắt vô cùng băng lãnh, "Còn đặc biệt nương chính là ba trăm hơn là tận ba trăm bài."

Ta rốt cuộc hiểu rồi, không phải Trần Ngọc không được, mà là các nàng không có đầu óc.

Mà Trần Ngọc, vừa vặn am hiểu cách đối phó với người không não.



Các nàng cùng nhau nhìn về phía ta, "Tướng gia để tỷ làm gì?"

Dưới ánh trăng, bốn thân hình chờ đợi lại trong con ngươi in rõ hình ảnh ta, gương mặt ai nấy đều hiếu kỳ.

Ta đột nhiên cảm thấy, thật ra buồn vui của nhân loại cũng không tương thông với nhau là mấy, giờ khắc này, ta chỉ cảm thấy các nàng ồn ào vô cùng.

Về sau ta nghe nói, Bạch Liên Hoa, là bị chính thê của Tô đại nhân trả lại.

Tô đại nương tử ngồi chồm hổm tại cửa ra vào, nhìn Trần Ngọc cao lớn cạnh cửa, chửi ầm lên, suýt nữa giội một chút uế vật trên mặt đất. Tô đại nhân yên tĩnh như gà, rụt lại đầu không nói một lời.

Bạch Liên Hoa cảm thấy mất hết mặt mũi, đóng cửa mấy ngày, cả ta cũng không thấy.

Nhưng như này cũng không ổn.

Biết đâu nàng vận khí tốt, sinh hạ được một hài tử xinh đẹp, liền có thể giải cứu ta trong lúc nước sôi lửa bỏng.

Ta luôn luôn am hiểu cách cò kè mặc cả, càng nghĩ, tâm tình càng thấp thỏm đi tìm Trần Ngọc.

Đã ba ngày chúng ta chưa gặp mặt nhau.

Hắn hôm nay mặc vào một thân y phục màu trắng, lĩnh nhẫm vuông vức, toàn thân một nếp uốn đều không có, đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu đọc sách.

Trông thấy ta đến, hắn chỉ khó khan lắm mới nhếch mắt, lãnh đạm hỏi ta, "Có chuyện gì?"

Thật là, mắc công ta còn cảm thấy xấu hổ bất an chuyện lần trước, nghĩ kỹ lí do thoái thác trách nhiệm, người ta trực tiếp coi như mất trí nhớ luôn rồi kìa.

Ta cười cười, rảo bước tiến lên cửa, "Ta nghe nói, Bạch Liên gần đây nỗi lòng bất bình, tướng gia có thời gian, đi xem nàng một chút."

"Vì? Vì hài tử?" Trần ngọc nhàn nhạt hỏi.

Ta sững sờ, bị hắn nhìn rõ, mất tự nhiên gãi gãi bờ môi, "A...... Con của ngươi...... Liền cũng là của ta...... Cho nên là ——"

"Tại sao lại là của nàng?"

Ta khó tin ngẩng lên đầu, "Làm sao lại không phải của ta?"

"Là của Bạch Liên."

Ta khó thở, "Ta là chủ mẫu! Dưới gối nhất định phải có hài tử!"

Trần Ngọc nhàn nhạt nhíu mày, "Cái gì?..... Chủ mẫu?."

Nói xong ánh mắt của hắn chậm rãi rơi vào trên bụng của ta, không nhanh không chậm nói, "Vậy nàng chờ đợi thử xem."

Cái gì mà chờ với không chờ?

Trần Ngọc nheo mắt lại, "Mặc dù ta cực độ tự tin, nhưng nhỡ đâu đến lúc...... Thôi, không được thì hãy tính đi."