Phu Quân Ta...Không Được!!! - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 6




Ta thở dài một hơi, ngày xửa ngày xưa, Vương công công đã từng dạy bọn ta học múa. Hắn nói, khi mà luyện tập đến cảnh giới, eo nhỏ nhắn xoay tròn, liền câu hồn đoạt phách, khuynh quốc khuynh thành.

Cuối cùng xuất sư, chỉ có ta cùng Bích Xuân Nhi ở Trường Phong Lâu.

Mỗi lần nói đến việc này ta đều tức giận, nếu không phải cuối cùng, ta nhịn không được, ép nhạc sĩ phải rời khỏi sân khấu, thì bây giờ ngồi tại Trường Phong lâu chính là ta chứ không phải bôn ba mệt mỏi như này.

Ngoại trừ múa, ta còn hạ độc, ám sát, với bao nhiêu vệc khác nữa...... Thế là ta thấp thỏm hỏi Trần Ngọc, "Ngươi...... Có thể vì ta tấu một khúc hay không?"

"Bài nào?"

"《 Đào Dao 》"

Trần Ngọc lẳng lặng mà nhìn ta, nửa ngày mới hạ mắt xuống đi, phân phó cung nhân, "Mang một cây đàn đến đây."

Nhảy múa chính là một khi đã khắc vào trong xương thì không thể nào tách rời được nữa.

Trong khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, thân thể ta liền giống như bị điều khiển, tay áo đung đưa, thân thể uyển chuyển. Chỉ là Trần Ngọc đàn quá tốt nên ta cảm giác như có một sự kết nối từ tận sâu thẳm tâm hồn mình.

Ta biết mình có thể làm được, ngày xưa những ánh mắt si mê, lưu luyến theo từng động tác của ta, lần nữa lại tái hiện ở yến hội. Làm sao bây giờ, mị lực của Lão nương chính là lớn như thế đó ——

Tranh!

Trần ngọc đàn sai, rõ ràng hắn cố ý.

Ta dần dần dừng lại, nhìn qua hắn, Trần Ngọc sắc mặt bình tĩnh, nhưng đó là vẻ mặt chưa từng trông thấy từ trước đến nay, ta có cảm giác tâm tình hắn không tốt lắm.



Trần Ngọc đứng lên, nhìn Phật Âm chắp tay thi lễ, "Công chúa thứ tội, thần uống say, tay chân không vững."

Phật Âm khóe môi mỉm cười, ánh mắt rét run, "Bản cung nhìn, Trần đại nhân không phải tay chân không vững, mà là tâm bất ổn đi?"

Hắn không nhanh không chậm nói, "Thần bất tài, sợ dơ bẩn tuệ nhãn của công chúa. Thực sự không cần thiết tiếp tục nhảy nữa......"

Hắn làm ta mất mặt, ta lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi, không diễn không được, diễn lại bị người ta ghen ghét, không bằng bỏ dở nửa chừng, hai bên đều hòa nhau.

Thái hậu lên tiếng, "Ai gia nhìn tể phụ phu nhân mệt mỏi, vừa vặn, cùng ai gia cùng nhau đi Thiên Điện ngồi một chút."

Bà ấy tới rồi, bà ấy tới rồi, bà ấy tới đòi hài tử.

Ta thần tình nghiêm túc, cúi đầu xưng vâng. Vừa mới tiến Thiên Điện, liền mất hết cốt khí ôm lấy đùi Thái hậu, tuột xuống, khóc kể lể: "Nương nương tha mạng! Thiếp thất mang thai đang ở bên! Đợi một thời gian, nhất định có thể sinh hạ một hài tử!" Thái hậu đá ta, nhưng không mạnh đến nỗi văng ra, cả giận nói, "Đồ vô dụng! Trần Ngọc chính vào tráng niên, ngươi cũng không kém, ai gia không rõ, một năm tròn, ngươi...... Ngươi liền chỉ che kín chăn bông nói chuyện phiếm với hắn hay gì?"

Ta hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, mắt choáng váng, "Ý của ngài là...... Thuộc...... Thuộc hạ sinh?"

"Không phải vậy thì gì?" Thái hậu gầm thét, "Để mấy đóa hoa xấu xí bên ngoài sinh nữa hay sao? Ngươi là người mà ai gia dốc công dốc sức tuyển chọn! Có thể sinh ra hài tử xinh đẹp nhất trên đời này! Tối nay, ai gia có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng sang năm, ai gia nhất định muốn gặp hài tử, là hài tử từ bụng của ngươi bò ra!" Nghe lão yêu bà bà gào thét, ta rốt cục hiểu, bà ấy không chỉ bị phát cuồng vì trẻ con, lại còn thuộc hội nhan khống.

"Nhưng...... Thế nhưng là, hắn...... Không được......" Ta nói ra lo lắng trong lòng.

Thái hậu dữ tợn sắc mặt cứng đờ, "Cái gì không được? Cái nào không được?"

Ta sát xoa mồ hôi trán, "Liền...... Chính là...... Cái đó...... Phía dưới......"

"Vì cái gì người khác mang thai được, mà ngươi lại không được?" Thái hậu lãnh khốc vô tình đánh gãy lời ta, "Mọi thứ đều phải tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình đầu tiên. Nữ nhân, không thể nói không được."



Đến đêm, ta bị kinh lịch tẩy não một phen, giống như người mất hồn ra khỏi Thiên Điện.

Lỗ tai một mực quanh quẩn câu nói: "Nữ nhân, không thể nói không được."

Thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn trăng, kỳ thật, tự thân lên trận cũng không có khó tiếp nhận như vậy. Dù sao Trần Ngọc dáng dấp tốt, mặc dù người nhạt nhẽo chút, cũng có khả năng là không được lắm nhưng......

Ầm!

Ta đụng phải một người.

Đến mức phải lùi về phía sau mấy bước, sau lưng đột nhiên mọc ra một cánh tay, kéo ta trở về, ôm chặt vào trong ngực.

Mùi gỗ thông nhàn nhạt hòa với mùi rượu thoang thoảng, còn có hơi nóng kỳ lạ, thổi vào lỗ tai của ta, "Đừng lên tiếng."

Là Trần ngọc.

Hắn lúc này không tại bữa tiệc, chạy đến xó xỉnh này làm cái gì?

"Đáng chết! Chạy đi đâu rồi!"

Sát vách rậm rạp dây leo, là tiếng Phật Âm táo bạo gầm thét, "Miếng ăn đến miệng rồi còn rơi, phiền chết!"

Ta kinh ngạc trừng lớn mắt, Phật Âm nữ trung hào kiệt, đêm khuya muốn “Bá Vương ngạnh thượng cung” *.

(Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ b.ắ.n ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)