Phu Quân Ta...Không Được!!! - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 22




Ngoại Truyện Trần Ngọc:

Hôn sự của ta cùng Phượng Ninh Vãn, khởi nguyên từ một việc ngoài ý muốn.

Hôm đó ta tiến cung báo cáo công vụ, tại chỗ góc cua, đụng phải một người – Phật Âm.

Nàng hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là vừa mới khóc.

Ta luôn luôn nhìn thấy nữ nhân là tránh như tránh tà, sợ bệ hạ ở xa nhìn thấy, lãnh đạm hàn huyên vài câu, rồi quay người rời đi.

Về sau, bệ hạ vì ta tứ hôn.

Một nữ nhi của Thông Châu Thứ sử.

Trực giác của ta luôn luôn nhạy cảm, việc này, cùng Phật Âm nhất định có liên quan. Thủ hạ từng hỏi ta, có cần phái người điều tra thêm không, ta nghĩ nghĩ, nói để ta tính toán, tâm lý chắc chắn, đợi người qua cửa, mượn cớ đuổi liền.

Đại hôn ngày đó, cả người nữ nhân yểu điệu thục nữ được Hỉ nương * dìu trong kiệu dìu ra, nàng phủ khăn cô dâu, không rõ dung mạo. Hỉ nương mọi cử động đều mười phần chiếu cố nàng, sợ nàng đẩy ta té ngã.

( Nguyên văn 喜婆: Người phụ nữ chuyên lo việc cưới hỏi, giúp đỡ cô dâu trong ngày cưới.)

Dạng thiếu nữ mảnh mai như này trong kinh thành cũng không thiếu, trong lòng ta không có gợn sóng nào nắm chặt dây đỏ, đang muốn quay người dẫn nàng vào cửa, nàng đột nhiên lảo đảo, một tay kéo lại thắt lưng của ta, ngay trước tất cả mặt tân khách, kéo nới lỏng.

A.

Thì ra là trò “ lạt mềm buộc chặt”, ta đã gặp nhiều rồi.



Nàng một tay đặt ở đỉnh đầu, miễn cưỡng đè lại khăn cô dâu sắp tuột xuống, một cái tay khác trên người của ta sờ tới sờ lui, một bên bối rối hỏi, "Dây đâu? Dây đâu?"

Âm thanh thanh thúy ngọt ngào khá êm tai, làm cho ta hớ tới tiếng chim Hỉ Thước bên hiên nhà mỗi sớm mai. Nếu chỉ dựa vào thanh âm, nàng là một nữ nhân rất vui vẻ, chí ít, lúc nói chuyện cũng không làm cho ta chán ghét.

Lúc bái đường, nàng giống một con ruồi mất đầu, phương hướng cũng không tìm được, ta buồn cười hết lần này đến lần khác, nên chỉ có thể giữ tay nàng ấy, cùng nhau bái thiên địa.

Cha mẹ ta đều đã khuất, ta xin mấy vị quyền cao chức trọng tới là chứng, cổ tay nàng rất nhỏ, lại còn mảnh, cầm một lúc cổ tay có vết hồng, tay cũng đang run, đương nhiên, cũng có thể là là nàng chưa thấy những thứ long trọng như vậy bao giờ.

Nàng rất thú vị, nhưng không đủ để hấp dẫn ta, đêm động phòng hoa chúc để không có ai nhìn thấy, ta trốn khỏi đêm động phòng.

Nàng chỉ có một mình, một đêm trôi qua, không biết sẽ phản ứng thế nào? Khóc đến lê hoa đái vũ? Hoặc là sầu não uất ức? Lại hoặc là đến trước mặt ta đại náo một trận?

Đều không có.

Ngày kế tiếp, nàng bưng một bình trà nóng tới.

Ta vẫn nhớ kỹ, Ninh Vãn từ cổng nhô đầu ra, một đôi mắt rất có linh khí, mị hoặc vô cùng, đuôi mắt có nốt ruồi nơi giọt lệ, làm cho lòng người vừa gặp đã thiện cảm.

Làn da nàng trắng nõn, sợi tóc đen nhánh như mực, môi hồng răng trắng, cười lên giống một vầng trăng sáng.

Nàng mặc một thân váy sam ảm đạm, rộng rãi, gió thổi qua, phần phật dán tại trên người nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể uyển chuyển.

Ta đoán không ra dụng ý của nàng, nàng cầm theo bình trà nhỏ bước vào cửa, nhìn ta thi lễ một cái, ở trước mặt ta châm lên một chén trà, đưa cho ta, "Phu quân mời dùng."

Ta không nghĩ tới có một ngày, sẽ có một nữ nhân, vui mừng khấp khởi, ngọt ngào gọi mình là "Phu quân".

Nàng vui vẻ cái gì?



Ta vào đêm tân hôn, không đi tìm nàng, nàng rất vui vẻ sao?

Nàng ngồi nói chuyện với ta, nói đến điểm tốt của việc nạp thiếp, ta cười như không cười nhìn nàng, rõ ràng nhìn thấy nữ nhân này nội tâm đang có tính toán.

Nàng có thể thương tâm, có thể oán trách, duy chỉ có, không thể vui vẻ.

Bởi vì nếu vui vẻ, rõ ràng nàng có mục đích.

Ta còn nhớ rõ ấm trà kia lạnh nóng vừa phải, hơi đắng, tinh tế, uống xong lưỡi còn cảm thấy hơi ngọt.

Ta đồng ý với nàng.

Sau đó con mắt của nàng liền sáng lên, giống trăng tròn Trug thu, xinh đẹp loá mắt.

Ta cho là nàng sẽ thỏa mãn, Trần Ngọc ta đời này, căn bản không bao giờ nghĩ tới, mình có thể nạp bốn thiếp thất, gia phong thanh chính của bậc cha chú, thanh danh tốt mấy đời đều bị hủy ở trên người ta.

Ta có đôi khi lặng lẽ nghĩ, nếu có một ngày hết thảy đều kết thúc, ta nhất định phải đưa nàng bắt lại, hung hăng trừng phạt một trận mới hả.

Nàng quá nháo loạn, một lòng nghĩ làm sao để cho ta sinh được hài tử, được nhàn rỗi, liền cùng mấy vị tiểu thiếp nói chêm chọc cười, tiếng cười từ viện tử của nàng, một mực truyền đến bên tai ta.

Có đôi khi nghe ra được nàng cười, còn thuộc hạ gọi ta đều không nghe thấy.

Thời gian dần qua, ta bắt đầu quen thuộc với thanh âm của nàng. Ngẫu nhiên nàng bệnh, như con chim cút trốn ở trong phòng không ra, ta liền tâm trí có chút không tập trung.

Thế nhưng là ta nhớ được thân phận của nàng, biết nàng có mưu đồ khác.