Phu Quân Ta Sống Lại Rồi

Chương 2




Thời điểm đó tâm tư của ta đơn thuần nên không tránh khỏi động tâm.

Sau này gả vào Thẩm gia, ta mới biết Thẩm Thanh cũng không phải người đàn ông tốt gì, ta từng hướng nhà mẹ để cầu xin sự giúp đỡ, biểu lộ ý muốn cùng cách.

Không ngờ tới mẫu thân ta lại nói, ta sinh là người của Thẩm gia, chết cũng là quỷ của Thẩm gia, hiện tại cái mạng này của ta là Thẩm Thanh cho, cả đời này đều trả không hết.

Khi đó, phụ thân của ta lại lâm bệnh nặng, ta vừa tuyệt vọng lại vừa bất lực.

3.

Đáng tiếc, trải qua mười năm rèn luyện, ta đã không còn là cô bé nhút nhát hay đỏ mặt mỗi khi nói chuyện nữa.

Ta cười khúc khích: “Mẫu thân thật biết nói đùa, Thẩm công tử kia trước khi kết hôn liền khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu đến tất cả mọi người đều biết chuyện, bàn tán xôn xao, những cô nương của gia đình đứng đắn đều không muốn gả cho hắn, nhà hắn thế nào còn mặt mũi đến Lương gia cầu hôn.”

“Chuyện này quá buồn cười rồi, con phải đi kể cho phụ thân cùng các thúc bá nghe một chút, để bọn họ cùng vui vẻ.”

Ta bật cười đứng dậy bước ra ngoài, bước đi nhanh như bay, không để ý đến mẫu thân đang tức giận đến dậm chân ở sau lưng.

Đương nhiên lúc này phụ thân không có trong phủ, ta trốn đến rừng trúc suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện.

Thẩm Thanh hẳn là cũng trùng sinh, hắn rõ ràng không yêu ta, tại sao không ngăn cản người trong nhà đến cầu thân, hắn cùng Chu Oánh dây dưa, khăng khít suốt cả đời là được rồi, vì sao vẫn không chịu buông tha ta?

Chẳng qua chỉ là người Thẩm gia coi thường xuất thân của Chu Oánh, muốn cưới một tiểu thư cao môn thế gia làm chính thê.

Chẳng qua là muốn giống như đời trước có được sự nâng đỡ của phụ thân ta, con đường làm quan rộng mở.

Chẳng qua chỉ là muốn ta tiếp tục gả tới Thẩm gia làm trâu làm ngựa.

Ta cắn chặt hàm răng, chiếc khăn lụa trong tay bị vặn nhăn nhúm.

Ban đêm, thời điểm phụ thân trở lại trong phủ, ta liền kể cho ông nghe về sự tình Thẩm gia đến cầu thân.

Ông cũng mắng mẫu thân làm việc không biết suy nghĩ.

“Thẩm gia tuy là danh gia vọng tộc, nhưng Thẩm Thanh người này lại không có tài đức gì, hơn nữa còn truyền ra không ít lời đồn, sao có thể là một phu quân tốt? An An nói không sai, hắn tới của nhà ta cầu thân đúng là chuyện cười lớn.”

Mẫu thân lại không đồng ý: “Công tử Thẩm gia sao lại không phải là một người đàn ông tốt, lúc còn trẻ ai mà không phong lưu, hơn nữa nhị thúc hắn còn có công bảo vệ quốc gia, hy sinh nơi chiến trường, loại anh hùng này không phải nên nâng đỡ chiếu cố họ một chút sao?”

Thế nào là nâng đỡ, ủng hộ? Dùng hôn nhân đại sự của ta, dùng cả cuộc đời của ta sao?

Ta và phụ thân nhìn nhau, không nói nên lời.

“Bà nói đúng, có lời nhắc nhở này của bà, sau này trong triều ta sẽ cố gắng nâng đỡ Thẩm gia nhiều hơn, về phần hôn sự của An An, lại làm tính toán khác thôi.”

Phụ thân ngăn cản tính toán của mẫu thân, mẫu thân không còn cách nào đành phải chấp nhận.

Không biết có phải là sống lại một đời, có một số việc cũng phát sinh thay đổi, nguyên bản đùi phải của ta bị lửa làm phỏng, lần này sau khi trị liệu đã hoàn toàn khôi phục, không còn để lại sẹo.

Ta rất vui mừng bày tỏ lòng biết ơn với đại phu, cảm ơn y thuật cao siêu của hắn.

Đại phu nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vết thương này cơ bản chị là vết bỏng nhẹ, chỉ cần chăm chỉ thoa thuốc đúng hạn, không qua bao lâu liền có thể khôi phục lại như cũ.”

Vậy vì sao kiếp trước vết bỏng của ta lại để lại một mảng sẹo lớn như thế?

Vì có vết sẹo này mà Thẩm Thanh không ít lần ghét bỏ ta, còn đi nói cho Thẩm mẫu loại sự việc thầm kín này.

Thẩm mẫu nói cơ thể ta có thiếu sót, có thể làm chính thê của một gia đình thế gia đã là may mắn rồi, nói ta không xứng với Thẩm Thanh.

Ta nghi ngờ hỏi: “Vậy trong trường hợp nào vết thương sẽ để lại sẹo?”

Đại phu vừa viết đơn thuốc, vừa thản nhiên nói: “Chỉ cần không nghe những bài thuốc dân gian hoang đường kia mà dùng chút rơm rạ đốt thành tro bôi lên vết thương thì sẽ không bao giờ để lại sẹo.”

Ta như bị sét đánh.

Ở kiếp trước, sau khi được Thẩm Thanh cứu, mẫu thân một bên thuyết phục ta lấy thân báo đáp, một bên tìm rơm rạ đốt thành tro giúp ta bôi lên miệng vết thương, nói đây là bí phương trị liệu bỏng.

Về sau vết thương của ta kết vẩy để lại sẹo, mẫu thân còn nói, thân thể có sẹo không thể gả vào những gia đình danh giá, Thẩm Thanh chịu cưới ta, đối với ta đã là một mối nhân duyên tốt.

Ta gả cho Thẩm Thanh, ngoài việc hắn có ân cứu mạng đối với ta, vết sẹo này cũng khiến cho ta tự ti không ít, cho nên cuối cùng liền đồng ý cửa hôn sự này.

Giờ nghĩ lại, mẫu thân xuất thân từ gia đình danh giá, trong phủ lúc nào cũng có đại phu, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, không thể nào không biết những bí phương kia không đáng tin.

Trừ khi, bà đã hạ quyết tâm từ trước nhất định phải gả ta tới Thẩm gia, cứ như vậy, dù gia đình ta có cao quý hơn Thẩm Thanh, cũng sẽ bởi vì thân thể thiếu hụt mà không thể không gả cho hắn.

Đến cùng là tại sao? Tại sao mẫu thân lại chấp nhất phải gả ta vào Thẩm gia? Dù cho ta có ở Thẩm gia sống không bằng ch ế/t, cũng nhất quyết không cho phép ta ly hôn, bắt ta phải làm thật tốt con dâu cho Thẩm gia.

Khi đó, ta đối với Thẩm Thanh đã sớm ch ế/t tâm, cũng không còn hướng nhà mẹ để cầu xin sự giúp đỡ, liền thường xuyên kiếm người nhét vào phòng Thẩm Thanh.

Không phải muốn ta làm thật tốt hiền thê lương mẫu sao? Nhiều tiểu thiếp như vậy đủ khiến Thẩm Thanh vui vẻ đi? Về phần hắn có biết tiết chế hay không, có thể hay không bị hút khô tinh khí, không phải người vợ nghèo hèn là ta có thể chi phối.

Sau khi mẫu thân biết chuyện, lần đầu tiên chủ động tới tìm ta, nhưng không phải đến để an ủi mà là đến để trách mắng ta.

Bà ấy mắng ta không có bản lĩnh, không chiếm được trái tim của Thẩm Thanh, còn mắng ta giúp Thẩm Thanh nạp thiếp, không giữ được tình cảm, không thể một đời một thế một đôi người.

Giống như ta đã làm điều gì có lỗi với bà, mắng chửi ta một cách xối xả.

Ta cảm thấy bà không thể nói lý, trong lòng đối bà trợn trắng mắt.

Mẫu thân thấy ta không để ý đến bà, lại nói thêm điều gì nữa, giống như rất quan trọng, đáng tiếc khi đó ta đang chìm trong suy nghĩ, tới thanh lâu nào để tìm người có tướng mạo giống Chu Oánh, tốt nhất là kiếm được một nữ tử có ít bệnh về đường sinh dục cho Thẩm Thanh, thực sự là không nhớ nổi lúc đó bà đã nói gì.

Chuyện cũ trước kia từng chuyện hiện lên trong đầu ta, cả người ta đều lạnh lẽo, không phải lạnh vì mười năm giống như ở địa ngục kia, mà lạnh chính là vì người thân nhất lại đi tính kế ta.

4.

Ngày tết thanh minh sắp đến, mẫu thân rủ ta cùng đi Bắc Sơn đạp thanh, bà nói dưới chân núi có một quán trà, thanh đoàn ở nơi đây rất nổi tiếng.

* Hội Đạp Thanh hay còn gọi là hội giẫm cỏ.

Ta sảng khoái đồng ý.

Trên đường đi, hai mẹ con nói chuyện cười đùa, giống như chưa từng có tranh chấp nào về sự việc Thẩm gia tới cửa cầu hôn.

Khi xe ngựa đi tới chân núi, ta đề nghị đến quán trà để nếm thử thanh đoàn của họ, nhưng mẫu thân lại giục ta đi leo núi.

Ta cười lạnh trong lòng, càng thêm xác định chuyến đi này nhất định là có ẩn tình.

Bởi vì thời tiết ấm áp nên có rất nhiều người đến Bắc Sơn đạp thanh, trên đường đi gặp vài vị phu nhân tiểu thư quen biết được họ mời đi cùng, nhưng đều bị mẫu thân từ chối.

Thời điểm đến ngã ba đường, mẫu thân chỉ vào con đường nhỏ vắng người nói bên kia có vườn hoa đào, đang mùa nở rộ đẹp không sao tả xiết.

Ta mỉm cười hỏi: “Nếu đã đẹp như vậy, vì sao con đường đó lại không có người đi?”

Mẫu thân ấp a ấp úng: “Rất nhiều người đều không biết thôi.”

Ta không nói gì nữa, đi theo sau lưng mẫu thân, theo cùng còn có nha hoàn và ma ma, tổng cộng có sáu người.

Đường nhỏ uốn lượn kéo dài, đường đi yên tĩnh.

Vẻ mặt của mẫu thân dần trở nên căng thẳng nhưng ta vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh.

Đột nhiên, phía trước nhảy ra hai tên đại hán cầm đao che mặt, ngăn cản đường đi của chúng ta.

“Không được động đậy, ăn cướp đây!” Tên cướp có vẻ rất khẩn trương, nói chuyện còn có chút lắp bắp.

Ta mở miệng chế nhạo: “Các ngươi là muốn cướp tiền, cướp sắc hay là muốn cướp mệnh nha?”

Thấy ta không sợ, hai tên cướp ngơ ngác, một tên chĩa dao nhọn vào ta: “Thành thật một chút cho ta, nếu không ta sẽ giết ngươi trước!”

Mẫu thân ôm chặt lấy ta van xin bọn cướp thương xót: “Đừng làm tổn hại đến mạng sống của nữ nhi ta, nàng mới mười sáu tuổi, nàng nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa.”

Lời nói còn chưa dứt, liền nghe thấy bên cạnh có một tiếng quát lớn: “Tên tặc to gan, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp đoạt dân nữ.”

Một bóng người cầm kiếm từ bên cạnh chui ra ngoài.

Ta tập trung nhìn kĩ, không phải là Thẩm Thanh thì còn ai vào đây.

Hắn quay đầu nhìn ta một chút: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Nhìn dáng vẻ kia của hắn, ta bỗng cảm thấy toàn thân khó chịu, bụng cồn cào, nôn khan vài tiếng.

Mẫu thân tưởng ta bị dọa, vỗ vỗ lưng ta: “Đừng sợ, đừng sợ, là công tử Thẩm gia, hắn tới cứu chúng ta.”

Ta gạt tay mẫu thân ra, quay đầu lại phía sau hét lớn: “Còn không mau ra, bắt hết đám cướp này cho ta, tiền thuê gấp đôi, mỗi người được thưởng mười lạng bạc.”

Ta vừa dứt lời, sau lưng sột sột soạt soạt chui ra ngoài mười tên đại hán vạm vỡ, cùng nhau tiến lên, không chế hai tên cướp.

Ta chỉ vào Thẩm Thanh: “Còn có hắn, bọn họ cùng một nhóm.”

Thẩm Thanh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị trói lại.

Mẫu thân trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới mở miệng: “Cái này…chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ là ai?”

Bọn họ là những người khuân vác mà ta đã trả tiền thuê từ sáng sớm dưới chân núi, đều là những tráng hán cao to vạm vỡ.

Ta nói muốn cùng trưởng bối leo núi đạp thanh, nhưng sợ trong núi có rắn, côn trùng, chuột, kiến nên muốn thuê bọn họ đi theo bảo vệ.

Nhưng sợ họ quấy rầy nhã hứng đạp thanh của mẫu thân, cho nên không còn cách nào khác đành để bọn họ đi theo từ xa, nhất định không được để mẫu thân phát hiện.