Phu Quân Ta Sống Lại Rồi

Chương 1




1.

Ta và Thẩm Thanh kết hôn đã được mười năm, cho dù hắn có đối xử lạnh lùng cay nghiệt với ta đến đâu, ta cũng vẫn cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận người vợ của mình.

Chỉ vì, cái mạng này của ta là do hắn cứu.

Đó là lần đi dự tiệc của một người bạn, mừng em trai nàng tròn một tuổi, vì vậy đã mời bạn bè họ hàng đến chúc mừng.

Không ngờ tới, lại gặp phải hỏa hoạn.

Ngọn lửa lúc đó khá dữ dội, nhanh chóng lan ra toàn bộ ngôi nhà, khiến các vị khách nữ đều bị mắc kẹt ở sảnh phía Tây.

Điều kinh khủng hơn nữa là xà nhà bị bén lửa, vừa đúng lúc vô tình đập vào chân phải của ta.

Ta không thể thoát được, trơ mắt nhìn những người phụ nữ khác hoảng sợ lần lượt chạy trốn khỏi nơi đây, ta nghĩ có lẽ mình phải viết di chúc ở lại nơi này rồi.

Nhưng không ngờ Thẩm Thanh lại vọt vào, giúp ta nâng xà ngang, cứu ta thoát khỏi nơi này.

Từ đó trở đi, tất cả mọi người đều nói cái mạng này của ta đều là do Thẩm Thanh cứu về, hắn đã bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu ta.

Cho nên ta đã lựa chọn gả cho hắn để báo đáp ơn cứu mạng này.

Đây là một giai thoại đẹp.

Lúc đó ta chỉ biết có một người phụ nữ tên Chu Oanh đã chết trong vụ cháy.

Nàng vốn là con của thiếp thất, cảm giác tồn tại rất thấp, phần lớn những người tham yến hội ngày hôm đó đều không nhớ nổi có một người như vậy.

Là chủ mẫu trong nhà của nàng sau khi hoảng sợ kiểm kê nhân số thì mới phát hiện ra nàng đã biến mất, tìm kiếm sung quanh, thì thấy trong phòng sách có một thi thể đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại vài chiếc giá sách bằng đồng.

Nhưng miếng ngọc bội cùng đồ trang sức phía trên thi thể đã xác nhận danh tính của chủ nhân nó.

Ta cũng là sau khi kết hôn với Thẩm Thanh mới biết được hắn từng có một đoạn quá khứ với Chu Oánh.

Người Thẩm Thanh muốn cưới vẫn luôn là Chu Oánh, nhưng thân phận của Chu Oánh không xứng đôi với Thẩm Thanh, bị người trong nhà phản đối, cho nên đành phải ước định trước, chờ sau khi Thẩm Thanh cưới chính thê rồi lại rước Chu Oánh về làm quý thiếp.

Cũng xem như là thành toàn cho tình yêu của hai người.

Nào biết, nguyên bản người hữu tình sẽ thành thân thuộc, lại trở thành người hữu tình bị âm dương chia cắt.

Sau khi Thẩm Thanh thành thân, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, đều cảm thấy khó chịu, chán nản trong một thời gian dài.

Những trưởng bối trong Thẩm gia vốn coi thường xuất thân của Chu Oánh cũng bắt đầu nghĩ đến điểm tốt của nàng.

Người sống không bao giờ có thể so được với người chết, hơn nữa chân phải của ta sau khi bị xà ngang đập trúng, đã lưu lại một vết sẹo.

Nhà họ Thẩm cho rằng cơ thể ta có khuyết điểm, để Thẩm Thanh cưới ta đã là ân đức lớn lao, còn chưa nói tới, cái mạng này của ta cũng là Thẩm Thanh vớt trở về.

Cái này ta nhận, cho nên mọi khó dễ của Thẩm gia, ta đều cắn răng nhịn xuống, ta là tới để báo ân, cho nên những điều này ta đều chấp nhận.

Về sau, Thẩm Thanh lập một bài vị cho Chu Oánh với danh nghĩa bình thê.

Hắn nói để cho ta sống thật tốt, thay mặt Chu Oánh sống thật tốt, cái mạng này của ta là do Chu Oánh dùng mạng đổi lấy, nếu ta sống không được tốt, người cần phải xin lỗi nhất chính là Chu Oánh.

Cái này ta không đồng ý, ân nhân cứu mạng của ta chỉ có Thẩm Thanh, về phần Chu Oánh, nàng cùng với ta không có một chút liên quan, cũng không phải bị ta hại chết, càng không phải vì cứu ta mà chết.

Đường làm quan của Thẩm Thanh thuận buồm xuôi gió, nhưng hắn chưa bao giờ vui vẻ, chí ít là không vui vẻ khi ở bên ta, hắn vẫn luôn nhớ tới Chu Oánh.

Vì vậy, ta dựa vào dung mạo và tính cách của Chu Oánh, giúp hắn nạp mấy phòng thê thiếp.

Ta đối với những thê thiếp kia rất tốt, bởi vì Thẩm Thanh thích các nàng, ta cũng thích các nàng.

Về sau những thiếp thất này đều có con, ta đều cho con của bọn hắn đứng dưới danh nghĩa của mình, ghi vào gia phả, trở thành con cái của chính phòng.

Ngày hôm đó, có một thiếp thấp sắp lâm bồn, sau khi ta và Thẩm Thanh nghe tin, cả hai đều đội mưa đến xem nàng.

Thời điểm vừa bước tới trước bậc đình của hậu viện, ta và hắn chạm mặt nhau, khi đó trời mưa càng lúc càng to.

Ta bỗng trượt chân, theo phản xạ vội vàng bắt lấy Thẩm Thanh, không ngờ cả hai đều không đứng vững, cùng nhau lăn xuống sườn dốc, rơi vào trong hồ.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, ta đã trùng sinh về mười năm trước, ngay tại thời điểm phát sinh vụ hỏa hoạn kia.

Thẩm Thanh chạy qua ta mà không quay đầu lại, lao thẳng tới thư phòng.

Nhìn thấy vậy, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả cơ thể đều cảm thấy thoải mái.

Ta dùng sức đẩy xà ngang ra khỏi người, dốc hết sức lực toàn thân bò ra ngoài cửa, cuối cùng khi tới trước cửa phòng, được người phát hiện đưa đến khu vực an toàn.

Lúc này ta mới phát hiện, hóa ra không cần Thẩm Thanh cứu, ta cũng có thể sống sót.

2.

Thẩm Thanh cuối cùng cũng có thể đền bù tiếc nuối kiếp trước- cứu được Chu Oánh.

Giống như mất đi mà lại có được bảo vật, Thẩm Thanh thậm chí còn đưa Chu Oánh về Thẩm phủ dưỡng thương, thái độ kiên quyết không phải Chu Oánh thì không cưới.

Tất cả mọi người đều biết chuyện tình cảm giữa Thẩm Thanh và Chu Oánh, có người khen ngợi tình cảm của hai người vững như thái sơn có thể vượt qua thế tục, có người xem thường hai người không có liêm sỉ tự ý định chung thân, cũng có người ghen tị với Chu Oánh có thân phận hèn mọn nhưng lại được trưởng tử Thẩm gia yêu thích…

Tất cả những điều này, đều không liên quan gì đến ta.

Ta bưng chén gà hầm nóng hầm hập, thỏa mãn uống một ngụm lớn.

Trùng sinh trở về mấy ngày, ta ăn mười tám con gà, gà quay, gà nướng, gà hầm, gà kho, tất cả không rời gà.

Bởi vì cha Thẩm không thích ăn gà, cho nên kiếp trước gả đi mười năm, ngay cả cái lông gà ta đều không thấy được, đừng nói đến ăn một miếng thịt gà.

Ta vốn cho rằng một kiếp này, mình sẽ không bao giờ dính líu gì đến Thẩm gia.

Nhưng không ngờ, ngày hôm đó mẫu thân lại vui mừng phấn khởi tới tìm ta.

“An An, con còn nhớ công tử Thẩm gia Thẩm Thanh không?”

Chén canh gà trên tay ta cầm không chắc suýt chút nữa thì rơi bể nát.

“Con không nhớ.” Ta bình tĩnh lại, chậm rãi trả lời.

“Con như thế nào lại quên, tháng chạp năm ngoái trong bữa tiệc thưởng mai, phu nhân Trần gia còn cố ý tới tìm nương thăm dò, muốn thay công tử Thẩm gia làm mai.”

Còn có việc này? Ta thực sự không biết.

Hàng năm vào mùa đông trong kinh sẽ tổ chức một buổi yến tiệc ngắm mai, thật ra chỉ là lấy danh nghĩa thưởng mai, thực chất là bữa tiệc để các gia đình có con trai con gái chưa lập gia đình tụ tập lại tìm hiểu nhau cho thuận tiện.

Ta rất ít tham gia, thật sự là không biết những sự việc xẩy ra ở buổi yến tiệc thưởng mai này.

“Ai, khi đó nương cũng đã xem xét qua công tử Thẩm gia, muốn sang năm mới, hai nhà liền trao đổi canh thiếp cùng bát tự. Vốn dĩ đã thống nhất xong, nào biết, Thẩm Thanh lại không đồng ý.”

Trong lòng ta nổi lên bão táp, nói cách khác, cho dù Thẩm Thanh không cứu ta, Thẩm gia vốn là có ý định tới Lương phủ cầu hôn?

Chỉ là lúc đó Thẩm Thanh một mực không phải Chu Oánh không cưới, trưởng bối Thẩm gia không cách nào khuyên can, chậm trễ cầu hôn.

Về sau, hai bên đạt được thỏa thuận, đợi Thẩm Thanh cưới chính thê, để Chu Oánh lấy danh phận thiếp thất qua cửa.

Ta đặt bát canh gà xuống: “Có lẽ Thẩm gia cũng cảm thấy không trèo cao nổi Lương gia chúng ta, nên từ bỏ ý định kia đi.”

Thẩm gia mặc dù là hào môn thế gia, nhưng đến thế hệ của cha Thẩm thì dần bị suy thoái.

Mà Lương gia của ta lúc này đang là thời điểm khí thịnh, không kể các thúc bá ngay cả đám con cháu cũng giữ chức vị không nhỏ trong triều đình, phụ thân của ta cũng đang giữ chức Lại Bộ Thị Lang.

Nhưng mẫu thân lại lộ vẻ mặt không ngờ: “Lương An, con từ khi nào lại trở nên chanh chua bợ đỡ như vậy? Nhị thiếu gia Thẩm gia được phong làm Tướng quân trấn thủ biên quan, hy sinh vì đất nước. Hiện tại cẩm y ngọc thực con đang có đều là dùng mạng của hắn đổi lấy, là Lương gia của chúng ta không xứng với Thẩm gia, không phải Thẩm gia trèo cao lên Lương gia!

Mẫu thân vừa nói vừa đỏ mắt.

Có cần kích động đến mức như vậy sao? Ta im lặng không còn dám nhiều lời.

Mẫu thân bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Hôm nay Thẩm gia phái người đến cửa cầu hôn, ta sẽ nhờ người chuẩn bị canh thiếp của con kỹ càng, chờ ngày lành sẽ mang canh thiếp cùng bát tự của con đưa đến Thẩm gia. Nếu như không có vấn đề, vụ hôn nhân này liền có thể định ra.”

Tôi phun ra ngụm trà trong miệng.

“Nương, chuyện này cha con có biết không?” Ta hỏi.

Giọng điệu của mẫu thân rất bình tĩnh: “Ông ấy bề bộn chính vụ, sao có thể quan tâm đến những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt như này?”

Ta trợn mắt há hốc mồm, hôn nhân đại sự của ta khi nào lại trở thành chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi? Hôn nhân của con cháu thế gia trước giờ luôn rất rầm rộ.

“Nương, chuyện này vẫn là nên báo trước cho cha một tiếng đi. Không nói đến những cái khác, gần đây công tử Thẩm gia có người trong lòng, cùng một cô nương tự đinh chung thân, đã truyền đi khắp kinh thành mọi người đều đang bàn tán xôn xao, nếu như chuyện này là thật, lại đến Lương gia cầu hôn, là có ý tứ gì?”

Mẫu thân không chút để ý nói: “Bất quá chỉ là chút tin đồn thất thiệt thôi, cho dù có là thật, nữ tử kia cũng không lên được mặt bàn, bọn họ quan tâm chỉ có chính thê là con, mới có thể tới cửa nhà ta cầu thân.

Ta thật sự muốn xem một chút bên trong đầu óc của mẫu thân ta là chứa cái gì?

Đời trước vì Thẩm Thanh có ân cứu mạng, phụ thân vốn là muốn đưa một chút tiền bạc hoặc giúp hắn kiếm một chức quan để tỏ tấm lòng.

Cũng chính là mẫu thân một mực muốn để cho ta lấy thân báo đáp, còn không ngừng thuyết phục ta, Thẩm Thanh tuấn tú lịch sự, là người có tài, nhân cách cao quý, Thẩm gia một đời thanh liêm, hơn nữa còn có một vị tướng quân xả thân vì đất nước, được gả vào gia đình như vậy đã là phúc khí mấy đời tu luyện.