Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 234: Lại Lừa Được Một Vị Hiền Huynh






Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều gặp Hoằng Phù Tôn Giả tại sảnh trước Linh Lung bảo.
Phu thê Tô Thủ Linh là chủ nhân, tất nhiên muốn cùng đi, bình chân như vại ngồi ở một bên, nhìn xem Hoằng Phù Tôn Giả.
Hoằng Phù Tôn Giả cảm thấy thái độ phu thê Tô Thủ Linh là lạ, nhưng sau khi thấy hai người đến, rất nhanh liền đem loại tâm tình vi diệu kia ném sang một bên.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tiến lên hành lễ cho Hoằng Phù Tôn Giả.
Hoằng Phù Tôn Giả dò xét hai người, thần sắc rất hòa ái: "Hai vị không cần đa lễ, hôm nay ta tới đây, là muốn hỏi hai vị, không biết các ngươi là đệ tử môn phái nào, có bằng lòng bái nhập Thiên Phù Tông hay không?"
Ninh Ngộ Châu trấn định nói: "Sư phụ của vãn bối và sư muội là Thịnh Chấn Hải, còn sư môn, xin thứ cho vãn bối không thể nói ra."
Văn Kiều yên lặng đứng ở bên cạnh, gương mặt lạnh lùng không nói chuyện, không ai có thể nhìn ra cái gì từ gương mặt này.
Phu thê Tô Thủ Linh liếc nhìn nàng một cái, lúc trước còn cảm thấy cô nương này chỉ cần liếc một chút là có thể nhìn rõ ngọn nguồn, rất dễ dàng bị người nhìn thấu.

Nào biết được trực tiếp nghiêm mặt, trái lại cũng không cần lo lắng bị người ta nhìn ra cái gì.
Đối với chuyện Ninh Ngộ Châu giấu diếm bọn họ đến từ đại lục khác, phu thê Tô Thủ Linh đều có thể hiểu được, dù sao không phải đại lục mình xuất thân, có tâm phòng bị là bình thường.
Hoằng Phù Tôn Giả âm thầm suy nghĩ "Thịnh Chấn Hải" này là người phương nào, cũng chưa từng nghe thấy cái tên này, chẳng lẽ là một tán tu không có danh tiếng gì? Chẳng qua, Hoằng Phù Tôn Giả cảm thấy tán tu bình thường căn bản không có bản lĩnh dạy dỗ ra đệ tử như Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, chắc hẳn Thịnh Chấn Hải này là người hết sức lợi hại, tu vi và kiến thức tất nhiên không thấp.
Không phải tán tu, chẳng lẽ lại là cao nhân lánh đời nào đó?
Nếu đối phương đã có sư phụ, Hoằng Phù Tôn Giả cũng không miễn cưỡng bọn họ bái nhập Thiên Phù Tông, ngược lại nói: "Ninh công tử, ngươi có bằng lòng đến Thiên Phù Tông làm khách khanh trưởng lão hay không?"
"Khách khanh trưởng lão?"
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều kinh ngạc nhìn ông ấy, không nghĩ tới Thiên Phù Tông làm việc tùy tiện như vậy.
Tông môn lớn như vậy, vậy mà mời một người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch làm khách khanh, làm những người tu luyện cấp cao cảnh giới Nguyên Tông trở lên biết để mặt mũi ở đâu?
"Tiền bối, lấy tu vi vãn bối, khách khanh này..

Chẳng phải là trò đùa?" Ninh Ngộ Châu uyển chuyển từ chối.
Thời gian bọn họ lưu lại Phi Tinh đại lục cũng không nhiều, không có cách nào đảm nhiệm vị trí khách khanh trưởng lão này.

Hoằng Phù Tôn Giả lơ đễnh: "Với bản lĩnh của Ninh công tử, làm khách khanh trưởng lão cũng đủ, Thiên Phù Tông chúng ta xưa nay không nhìn tu vi, chỉ nhìn bản lĩnh."
Ninh Ngộ Châu rốt cuộc hiểu tính toán của Thiên Phù Tông, không biết nên khóc hay cười.
Chẳng qua cách làm việc của Thiên Phù Tông tốt hơn những thế lực có mang mục đích khác, điểm xuất phát cũng thật sự là đơn thuần, Ninh Ngộ Châu đối với ông ấy cảm quan cũng không tệ, cười nói: "Thật ra vãn bối và đệ tử quý tông có giao tình cùng chung hoạn nạn tại Thiên Chi Nguyên, nếu Vương tiền bối bọn họ muốn học tập phù văn cổ xưa trên phù thạch, tại hạ cũng nguyện ý dạy bọn họ."
Cho nên, thật sự không cần mời hắn đi làm khách khanh trưởng lão này.
Hoằng Phù Tôn Giả ngạc nhiên nói: "Ninh công tử nói thật ư?"
"Tất nhiên là thật." Ninh Ngộ Châu ôn hòa nói: "Vãn bối và Vương tiền bối bọn họ đều là bạn tốt, bọn họ muốn học, vãn bối tất nhiên sẽ dạy."
Hoằng Phù Tôn Giả mừng rỡ, truy hỏi: "Khi nào ngươi có thời gian rảnh đi Thiên Phù Tông làm khách?"
Không đợi Ninh Ngộ Châu mở miệng, Tô Thủ Linh ở bên cạnh đã nói: "Hoằng Phù đạo hữu, Ninh công tử còn muốn chữa bệnh cho khuyển tử, trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi Linh Lung bảo.

Nếu như các ngươi không chê, có thể tới Linh Lung bảo làm khách."
Hoằng Phù Tôn Giả ngẫm nghĩ, cảm thấy muốn học phù văn cổ, ở đâu đều như nhau, nếu Ninh Ngộ Châu tạm thời không thể rời khỏi Linh Lung bảo, bọn họ đến Linh Lung bảo cũng giống như vậy.
Lúc này Hoằng Phù Tôn Giả nói với phu thê Tô Thủ Linh: "Vậy tại hạ đành tiếp tục làm phiền."
"Ngươi cũng muốn học phù văn?" Tô Thủ Linh kinh ngạc hỏi.
Hoằng Phù Tôn Giả nói như chuyện đương nhiên: "Đương nhiên rồi, cơ hội tốt như vậy, bản tôn sao có thể không học?"
Thế là, Hoằng Phù Tôn Giả tiếp tực ở lại Linh Lung bảo làm khách.
Không chỉ có mình ông ấy lưu lại, còn gọi đệ tử Thiên Phù Tông đến đây.
Nửa tháng sau, một đám đệ tử Thiên Phù Tông đến Linh Lung bảo, hơn nữa hầu hết đều là người quen, đều là người cùng chung hoạn nạn tại Thiên Chi Nguyên.
Khi bọn họ nhìn thấy Ninh Ngộ Châu, hết sức vui vẻ nói: "Ninh công tử, nghe nói các ngươi ở đây, chúng ta lại tới."
Ninh Ngộ Châu thăm hỏi bọn hắn, cười hỏi: "Các ngươi đều chưa có trở về Thiên Phù Tông?"
"Vốn là muốn trở về, chẳng qua chúng ta nghe nói Hoằng Phù sư tổ muốn cùng ngươi học phù văn cổ, chúng ta liền đến đây nha."
"Ninh công tử, về sau đành làm phiền ngươi."
Đám đệ tử Thiên Phù Tông này không chỉ tới đây, hơn nữa cũng mang theo không ít ngọc giản sao chép phù thạch trong Thiên Chi Nguyên.
Linh Lung bảo sắp xếp cho bọn hắn ở trong một tòa nhà nhỏ tại khách viện, tòa nhà nhỏ lơ lửng ở trên mặt nước, cầu nhỏ nước chảy, đặc biệt tinh xảo.
Đối với đệ tử Thiên Phù Tông mà nói, phong cảnh có đẹp đến đâu, đối với bọn hắn đều không có lực hấp dẫn bằng phù lục, sau khi đi vào Linh Lung bảo, liền bắt đầu cùng Ninh Ngộ Châu học tập phù văn cổ.
Vũ Kỳ Kiệt nhìn thấy đám đệ tử Thiên Phù Tông kia, không khỏi lo lắng.
Hắn ta nói thầm với Tô Vọng Linh: "Thiếu chủ, đám đệ tử Thiên Phù Tông kia quấn lấy Ninh công tử học tập phù lục cả ngày, Ninh công tử đều không có thời gian luyện đan, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tô Vọng Linh nhìn thoáng qua tòa nhà nhỏ tinh xảo đứng lặng trên mặt nước ở ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Ninh công tử tự có sắp xếp, không cần phải lo lắng."
Vũ Kỳ Kiệt nói thầm, với đức hạnh của đám đệ tử Thiên Phù Tông kia, Ninh công tử hoàn toàn không có cách thoát thân, lại an bài nhiều cỡ nào cũng vô dụng.
Ngay khi hắn ta nghĩ như vậy, nào biết được Ninh Ngộ Châu vậy mà tập trung đệ tử Thiên Phù Tông chung một chỗ, giống thầy trò giảng bài, giảng giải phù văn cổ cho bọn hắn.
Hoằng Phù Tôn Giả nhét chung một chỗ với đám đệ tử Thiên Phù Tông kia cùng nghe giảng bài.
Vũ Kỳ Kiệt thấy cảnh này, suýt chút nữa ngổn ngang trong gió.
Một Tôn Giả cảnh giới Nguyên Đế như ngươi, còn là phù lục sư cấp vương, cùng một đám phù lục sư cấp thiên, cấp địa nhét chung một chỗ học tập, không cảm thấy rất khó chịu sao?
Ninh Ngộ Châu bỏ ra mấy ngày giảng giải cho bọn họ một phần phù văn cổ, sau đó đem phần phù văn cổ chính mình đã biên soạn ghi lại ở trong ngọc giản, sau đó phát ngọc giản xuống, để chính bọn họ lĩnh hội.
Đệ tử Thiên Phù Tông nhận được ngọc giản, như nhặt được chí bảo, hết sức chú tâm đắm chìm trong ngọc giản.
Ninh Ngộ Châu tạm thời buông tay để bọn hắn lĩnh hội, đi làm chuyện của chính mình.
Vũ Kỳ Kiệt nhìn đến đây, không còn lời nào để nói.
Hắn ta còn đánh giá thấp ảnh hưởng của phù văn cổ đối với đám đệ tử Thiên Phù Tông này.
Mặc dù một đám đệ tử Thiên Phù Tông chạy tới Linh Lung bảo làm khách, nhưng bởi vì bọn hắn đều chỉ nhận phù văn không nhận người, đối với Linh Lung bảo cũng không có ảnh hưởng gì.
Đệ tử Thiên Phù Tông không cần ăn, cũng sẽ không chạy loạn, suốt ngày làm tổ trong tòa nhà nhỏ lĩnh hội phù văn cổ, không có khách nhân bớt lo hơn bọn hắn, trên dưới Linh Lung bảo đều cảm thấy đệ tử Thiên Phù Tông rất bớt lo.
** *
Hoằng Phù Tôn Giả một đi không trở lại, hơn nữa còn mang theo một đám đệ tử Thiên Phù Tông, cùng nhau trú đóng ở Linh Lung bảo, những người tu luyện âm thầm quan sát kia lập tức ngồi không yên.
Như Tô Vọng Linh suy nghĩ, Hoằng Phù Tôn Giả đến, đúng là một loại thăm dò của ngoại giới.
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Hoằng Phù Tôn Giả sẽ một đi không trở lại, thậm chí không có tin tức, Linh Lung bảo vẫn yên lặng, bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi phát hiện không thể trông cậy vào Hoằng Phù Tôn Giả, lại có người tu luyện đi vào Linh Lung bảo.
Lúc này, hai lão tổ cảnh giới Nguyên Đế cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy, một người trong đó là Luyện Nguyệt Tôn Giả của Hoang Trạch Cao địa, một người là Lôi Đình Tôn Giả của Phong Lôi cốc.
Hai người cũng không phải là kẻ có tính tình tốt, bởi vì công pháp tu luyện, đều có một loại bá đạo duy ngã độc tôn.
Tô Thủ Linh biết được hai người cùng nhau mà đến, liền nói với thê tử: "Hai người này cũng là kẻ ngốc, đoán chừng lại bị người lừa gạt tới tìm hiểu chuyện Thần Âm Bảo thụ."
So với hai người này, Tô Thủ Linh cảm thấy Hoằng Phù Tôn Giả thật sự là một người tốt đáng giá liên hệ, tùy tiện lừa gạt một chút là được.
Cho nên ông ấy cũng cho Hoằng Phù Tôn Giả mặt mũi, ôn tồn tiếp đãi, lưu ông ấy tạm trú ở Linh Lung bảo, nhưng đối với hai người này, Tô Thủ Linh không chút nể tình.
Hai người Luyện Nguyệt Tôn Giả cùng ngồi một hồi lâu, mới thấy phu thê Tô Thủ Linh thản nhiên đi tới.
Không đợi hai người mở miệng, Tô Thủ Linh đã nói: "Thật có lỗi, chúng ta tới chậm, thân thể khuyển tử không tốt, vừa rồi chúng ta đang chữa thương cho hắn, chậm trễ chút thời gian, còn xin hai vị thứ lỗi."
Tô Thủ Linh nói lời này, trực tiếp chắn lửa giận tràn ngập của hai người ở trong lòng.
Nhi tử của người ta đã bệnh thành như thế, nếu bọn họ vì thế mà hưng sư vấn tội, chẳng lẽ không phải bất cận nhân tình? Mặc dù mọi người đều là cảnh giới Nguyên Đế, nhưng Tô Thủ Linh cũng không phải dễ trêu, coi như đợi chậm, cũng là có thể tha thứ.
Hai người chỉ có thể nhịn xuống, trực tiếp tiến vào chủ đề chính.
"Tô bảo chủ, nghe nói tiểu bối họ Ninh kia và một tiểu cô nương đang ở Linh Lung bảo các ngươi, chúng ta có việc muốn hỏi bọn họ, ngươi bảo bọn họ ra đây một chuyến."
Tô Thủ Linh nhíu mày, nói ra: "Hai vị tới không đúng lúc rồi, Ninh công tử và Văn cô nương đều có việc, tạm thời không thể gặp khách."
"Có thể có chuyện gì? Chẳng lẽ chúng ta còn không được gặp bọn họ?" Lôi Đình Tôn Giả mất hứng nói.
Mặc dù Luyện Nguyệt Tôn Giả không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng là đồng ý, coi như Tô Thủ Linh muốn che chở hai tiểu bối kia, nhưng cũng không đến mức những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế như bọn họ muốn gặp một mặt cũng không được.
"Bọn họ quả thật có việc, Hoằng Phù Tôn Giả đang lĩnh giáo phù văn cổ ở chỗ hai người, bọn họ đã không rời khỏi tòa nhà nhỏ rất lâu rồi." Tô Thủ Linh nói như thật.
Hai người lại không tin, cảm thấy đều là mượn cớ, hai tiểu bối mà thôi, thật chẳng lẽ hiểu phù văn cổ?
Tô Thủ Linh thấy bọn họ không tin, vậy nên mang bọn họ tới.
Hai người đi cùng phu thê Tô Thủ Linh đi tới trước tòa nhà nhỏ trong khách viện.
Từ xa, có thể cảm giác phù trận được bày ra chung quanh tòa nhà nhỏ kia, linh phù phiêu đãng ở ngoài tòa nhà nhỏ dưới bầu trời xanh, ánh sáng chiết xạ tỏa ra linh quang lung linh, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Hai người thoáng nhìn, liền biết đây là bút tích của Hoằng Phù Tôn Giả, trừ phù lục sư cấp vương, còn có ai có thể bày ra phù trận tinh diệu như thế?
Hai người đều là tính tình hấp tấp, lập tức mở miệng nói: "Hoằng Phù đạo hữu, mời đi ra một lần, chúng ta có việc thương lượng."
Trong tòa nhà nhỏ hết sức yên tĩnh.
Hai người lại kêu vài câu như thế, phát hiện tòa nhà nhỏ vẫn yên lặng, nghi ngờ Hoằng Phù Tôn Giả có phải là làm như không nghe thấy hay không, dưới cơn tức giận, trực tiếp công kích phù trận trên tòa nhà nhỏ.
Nhưng mà hành động kia, lại là chọc tổ ong vò vẽ.
Hoằng Phù Tôn Giả rốt cuộc xuất hiện, nhưng không nói hai lời, liền tế ra phù lục cấp vương, muốn đập hai người bay ra ngoài.
Tô Thủ Linh vội ngăn cản ông ấy: "Hoằng Phù đạo hữu, tuyệt đối đừng động thủ, mọi người có chuyện gì từ từ nói."
Hoằng Phù Tôn Giả vẫn cho Tô Thủ Linh mặt mũi, dù sao nơi này là địa bàn Linh Lung bảo, làm gì cũng phải nể mặt chủ nhân.

Chẳng qua ông ấy đối với hai người Lôi Đình Tôn Giả đều không có ấn tượng tốt gì, sắc mặt rất đen.
"Có việc mau nói, bản tôn rất bận." Hoằng Phù Tôn Giả đen mặt lên nói.
Lôi Đình Tôn Giả và Luyện Nguyệt Tôn Giả nhíu mày, tương tự cũng không thích Hoằng Phù Tôn Giả, nhưng mà coi như không thích, bởi vì thân phận đối phương là phù lục sư cấp vương, vậy nên phải lễ ngộ mấy phần.

Lại càng không cần phải nói Thiên Phù Tông còn có một vị phù lục sư cấp thánh, mặc dù bây giờ Hợp Phù Tôn Giả còn không có tin tức, nhưng tất cả mọi người đều không cho rằng huyết chướng có thể vây khốn được hai người, đối với Thiên Phù Tông vẫn cực kì khách khí.
Bọn họ lập tức nói rõ ý đồ đến đây, muốn gặp Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, hỏi bọn họ một ít chuyện.
"Có cái gì để hỏi?" Hoằng Phù Tôn Giả không khách khí nói: "Nếu như các ngươi muốn hỏi chuyện Thiên Chi Nguyên, trực tiếp hỏi ta là được, ta biết hết."
"Ngươi biết?" Tất cả mọi người sửng sốt một chút.
Hoằng Phù Tôn Giả gật đầu: "Đúng vậy, Ninh công tử đều nói cho ta biết! Ninh công tử hiện tại là hiền đệ của ta, ai dám không khách khí với hiền đệ của ta, ta sẽ không khách khí với hắn."
Đám người: "..."
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn trong tòa nhà nhỏ yên lặng gặm linh quả, thầm nghĩ Ninh ca ca quả nhiên lợi hại, ngay cả phù lục sư cấp vương đều trở thành hiền huynh của hắn.
Bọn họ lại gặm một viên linh quả, áp kinh một chút.
Tô Thủ Linh ho nhẹ một tiếng, đưa ba người đến tiền sảnh đãi khách của Linh Lung bảo chiêu đãi nói chuyện.
Đi vào phòng khách, Hoằng Phù Tôn Giả nói thẳng: "Ta biết các ngươi đến đây có ý đồ gì, Thiên Chi Nguyên quả thật có Thần mộc, là Thần Âm Bảo thụ, bởi vì có nó ở đó, Thiên Chi Nguyên mới không có rơi vào tay giặc, để những tà linh đó phá vỡ phong ấn ra ngoài.


Các ngươi nên cảm tạ hai người Ninh hiền đệ, nếu không phải bọn họ, Thiên Chi Nguyên sợ là đã thất thủ, Phi Tinh đại lục cũng khó mà giữ được."
"Thật sự có Thần mộc?" Hai người đều hết sức kích động: "Thần Âm Bảo thụ ở nơi nào?"
Hoằng Phù Tôn Giả khẽ hừ một tiếng: "Không nói cho các ngươi biết!"
Hai người: "..."
Không chờ bọn họ tiếp tục mở miệng, Hoằng Phù Tôn Giả liền mắng bọn hắn một trận, giận dữ mắng mỏ bọn họ không suy nghĩ vì an nguy của Phi Tinh đại lục, muốn biết Thần Âm Bảo thụ ở đâu? Không cửa, ông ấy sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, chết cũng sẽ không nói!
Hai người đều bị ông ấy mắng đến ngây người.
Chờ bọn hắn kịp phản ứng, sắc mặt cực kỳ không tốt, suýt chút nữa nhịn không được muốn động thủ.
Không chờ bọn hắn tức giận đến mức động thủ, đã thấy Tô Thủ Linh yên lặng đứng lên, khí tức thuộc về người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế không có thèm che giấu, hai người nhất thời trì trệ.
Đừng nhìn Tô Thủ Linh cười tủm tỉm, dáng vẻ tính tình rất tốt, nhưng cũng là một phần tử hiếu chiến, hơn nữa bởi vì ông ấy tu tập "Linh Tê Mục" của Tô thị, đánh nhau như hổ thêm cánh, gần như cùng cấp không có địch thủ.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế hiếm khi động thủ, bọn họ tu luyện tới cảnh giới này, nếu ra tay, lực phá hoại đối với đại lục cực kì nghiêm trọng, sẽ không tùy tiện giao phong tại chỗ tu luyện người chỗ cư trú.
Hai người tức giận không kiềm được, nhưng cũng không thích động thủ ở chỗ này, lại không dám thật sự trở mặt với Thiên Phù Tông, đắc tội một phù lục sư cấp vương cũng không sáng suốt.

Hơn nữa muốn động thủ thật, Tô Thủ Linh liên thủ với Hoằng Phù Tôn Giả, bọn họ cũng đánh không lại.
Hai người đành phải dằn xuống.
Kế tiếp, Tô Thủ Linh bình chân như vại ngồi ở chỗ đó, tiếp tục xem Hoằng Phù Tôn Giả mắng người.
Nhìn thấy dáng vẻ thanh thản kia của ông ấy, hai người Lôi Đình Tôn Giả quả thực muốn mắng người, bọn họ rốt cuộc đã biết Tô Thủ Linh dụng tâm hiểm ác, chẳng trách có thể hào phóng để đệ tử Thiên Phù Tông đến Linh Lung bảo làm khách như thế, hóa ra là chờ bọn họ ở chỗ này.
Bọn họ đã nói mà, tại sao Hoằng Phù Tôn Giả lại giống như bánh bao thịt đánh chó một đi không trở về, hóa ra là lưu người ở lại Linh Lung bảo, sử dụng phù văn cổ hấp dẫn đám đệ tử Thiên Phù Tông này cam tâm tình nguyện lưu lại, chờ gặp được chuyện, lại thả bọn họ ra.

Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
Tại Phi Tinh đại lục, địa vị phù lục sư cực cao, không ai sẽ nguyện ý đi đắc tội một phù lục sư cấp vương, cho dù động thủ dưới cơn tức giận, cũng sẽ nương tay một chút.
Trong lòng Hoằng Phù Tôn Giả nhớ thương phù văn cổ, không thèm để ý bọn họ, nói ra: "Ninh hiền đệ là người bản tôn nhận định, các ngươi ai dám có ý đồ với bọn họ, đừng trách bổn tôn không khách khí!"
Dứt lời, không đợi hai người phản ứng, Hoằng Phù Tôn Giả phất tay áo rời đi.

Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
Hai người Luyện Nguyệt Tôn Giả đen mặt, trong lòng kìm nén đến không được.
Tô Thủ Linh thản nhiên đứng dậy, khách khí hỏi: "Hai vị, các ngươi muốn lưu lại làm khách hay không?"
Hai người cùng lúc nhìn ông ấy, thầm nghĩ lưu lại làm cái gì? Chẳng lẽ cũng bị lừa lưu lại Linh Lung bảo giúp bọn hắn chấn nhiếp những người tu luyện khác lòng mang ý đồ xấu sao?
Thần Âm Bảo thụ liên quan trọng đại, coi như biết ý nghĩa tồn tại của nó, nhưng càng nhiều người còn tồn may mắn trong lòng, cảm thấy nhiều năm như vậy Thiên Chi Nguyên vẫn không có chuyện gì, cho dù bọn họ lấy chút Thần mộc, chắc hẳn cũng không sao.
Cũng là ôm loại tâm tính này, mấy người này mới muốn tìm hai người Ninh Ngộ Châu, hỏi thăm vị trí Thần thụ.
Tô Thủ Linh làm sao không biết những người kia có ý đồ gì, thấy hai người im lặng hồi lâu, nghiêm mặt nói: "Hai vị, chắc hẳn các ngươi có thể cảm giác được tình huống hiện giờ của Thiên Chi Nguyên, nếu không phải có Thần Âm Bảo thụ trấn áp, chỉ sợ Thiên Chi Nguyên đã thất thủ.

Cho nên, mặc kệ hai vị muốn làm cái gì, vẫn nên suy nghĩ cho tốt một chút." Truyện chỉ được edit và đăng trên dembuon.vn
Hai người cau mày, không nói lời nào..