Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 226: Còn Muốn! Muốn Nhiều Hơn!






Văn Kiều dạo quanh Thần thụ một vòng.
Thần thụ đã không có sức sống, mất hết ý thức, căn bản không thể giao lưu với nàng, thậm chí muốn hỏi nó một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng là điều không thể.
Trong lòng Văn Kiều thương cảm, càng nhiều hơn chính là tiếc nuối.
Thần thụ sinh trưởng không dễ, đặc biệt là ở nơi như hạ giới này, mỗi lần Thần thụ hiện thế, gây ra oanh động có thể nghĩ.
Nhưng mà gốc Thần thụ này, lại là vì trấn áp Thiên Chi Nguyên mà sinh.
Không có ai biết nó trấn thủ ở đây bao nhiêu năm, cho đến khi nó hao hết sức sống, Thiên Chi Nguyên bị biển máu càn quét, biển máu này đại diện cho ý thức của những tà linh bên trong Thiên Chi Nguyên, bọn nó có ý thức làm hao mòn sức sống của Thần thụ -- có lẽ trước khi xảy ra chuyện này, quái vật bị trấn áp bên trong Thiên Chi Nguyên đã nhắm chuẩn Thần thụ từ lâu.
Có thể nói, sự tồn tại của Thần thụ chính là nền móng quan trọng duy trì sự ổn định trong Thiên Chi Nguyên.
Chỉ cần có Thần mộc ở đây, cho dù những tà linh bên trong Thiên Chi Nguyên có tránh thoát phù thạch trấn tà kia, cũng có thể để cho người tu luyện Phi Tinh đại lục có thời gian chuẩn bị, một lần nữa trấn áp chúng nó.
Như Tô Vọng Linh nói, Thiên Chi Nguyên đã đến thời điểm nguy nan.
Nếu không thể trấn áp biển máu này một lần nữa, để quái vật trong Thiên Chi Nguyên mượn nhờ biển máu này xông ra khỏi Thiên Chi Nguyên, chỉ sợ toàn bộ Phi Tinh đại lục sẽ bị tiêu diệt.
Chỉ sợ ngày đó Thiên Chi Nguyên đột nhiên xuất hiện thanh khí Thần mộc, chính là Thần thụ sắp cạn kiệt sức sống, không thể không lấy loại phương thức này, nói cho thế nhân biết Thiên Chi Nguyên gặp nguy hiểm.
Gốc Thần thụ này chỉ có thể dùng sức sống còn sót lại, ngưng tụ ra một hạt giống, khốn khổ chèo chống, bảo hộ nó ở chỗ sâu trong biển máu này.
Khi biển máu hoàn toàn ăn mòn lực lượng cuối cùng của nó, lĩnh vực tuyệt đối không còn nữa, hạt giống yếu ớt này, cuối cùng rồi cũng sẽ bị biển máu cắn nuốt, Phi Tinh đại lục không còn Thần thụ, cũng không còn đồ vật có thể ngăn cản Phi Tinh đại lục hủy diệt được nữa.
Sau khi suy luận sự việc trước sau một lần, Văn Kiều ngồi dưới gốc cây Thần, nhìn chằm chằm hạt giống trong tay.
Tại chỗ sâu tối tăm trong biển máu, hạt giống tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, phát ra thanh khí thuộc về Thần mộc, thanh khí này tràn ngập bên trong không gian nho nhỏ này, làm cho người ta thần thanh khí sảng, hai con yêu thú Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ thò cái đầu nhìn chằm chằm hạt giống kia.
Thơm quá, muốn ăn!
Dường như cảm giác được tâm tình của hai con yêu thú ăn hàng, hạt giống kia vốn dĩ nằm gọn giữa hai tay Văn Kiều lại đột nhiên phóng lên tận trời, ầm ầm hai tiếng, đánh về phía hai con yêu thú không tôn trọng nó.
Hai con mao đoàn bị nện rơi xuống mặt đất, đau đến mức kêu lên, hai hàng nước mắt rưng rưng.
Ngay cả bán yêu Văn Kiều này cũng bị nện đến mức ôm đầu kêu đau, huống chi là hai con yêu thú cấp chín, thân thể còn không có mạnh đến tình trạng có thể khiêu chiến với hạt giống Thần thụ.

Sau khu đập bay hai con yêu thú, hạt giống Thần thụ lại bay trở về trong lòng bàn tay Văn Kiều.
Văn Kiều niết hạt giống Thần thụ, ôm hai con mao đoàn đáng thương vào trong ngực, sau khi vuốt ve chúng nó một lần, rồi thử vận chuyển linh lực vào bên trong hạt giống.
Giống hệt hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên, linh lực như trâu đất xuống biển, không có chút phản ứng, hạt giống Thần thụ vẫn yên tĩnh.
Có ví dụ phía trước, Văn Kiều cũng không lo lắng, nàng ngắm nghía hạt giống này, sau đó đào một cái hố nhỏ bên cạnh Thần thụ, đặt hạt giống Thần thụ vào trong hố.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn lại gần quan sát, lúc này bọn nó không còn dám xem hạt giống này như đồ vật có thể ăn, tránh cho lại bị nó đập lần nữa.
Không hổ là hạt giống Thần thụ, trình độ cứng cáp, chỉ sợ ngay cả yêu thú cấp đế cũng chịu không nổi.
Văn Kiều lấy ra một cái bình ngọc, khi mở bình ngọc ra, khí tức đột nhiên hiện ra làm người sợ hãi lập tức khiến hai con mao đoàn xù lông, xẹt một tiếng liền nhảy lên trên bờ vai Văn Kiều, dán thật chặt vào bên cổ của nàng, sợ hãi trừng mắt nhìn bình nước suối Âm Dương tuyền kia.
Văn Kiều không để ý tới hai con yêu thú lại bị nước suối Âm Dương tuyền hù dọa kia, chậm rãi rót nước Âm Dương tuyền vào bên trong hố đất.
Nước suối trắng đen rõ ràng rơi vào trong hố đất, giội vào hạt giống Thần thụ kia.
Trong bình có rất nhiều nước Âm Dương tuyền, Ninh Ngộ Châu đưa một bình lớn chứa nước suối để Văn Kiều mang tới đây, Văn Kiều sợ nước Âm Dương tuyền không đủ, vậy nên rót toàn bộ vào bên trong hố đất, chẳng mấy chốc nước Âm Dương tuyền liền bao phủ hạt giống kia.
Ngược lại sau khi rót xong nước Âm Dương tuyền, Văn Kiều liền ngồi xổm ở đó, nhìn chằm chằm nước Âm Dương tuyền và hạt giống Thần thụ trong hố.
Không biết qua bao lâu, mực nước Âm Dương tuyền không nhúc nhích tí nào kia đột nhiên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hạ xuống.

Nhìn tựa như là nước suối rót vào trong đất biến mất, mà ở trong cảm nhận của Văn Kiều, lại là hạt giống Thần thụ đang há miệng lớn hấp thu nước Âm Dương tuyền.
Văn Kiều nở nụ cười trên mặt.
Nước Âm Dương tuyền có thể thai nghén sinh mệnh, đại diện sinh cơ, có thể thai nghén vạn vật trên thế gian.
Ngày đó, khi đạt được nước Âm Dương tuyền trong không gian ở dưới biển sâu, Ninh Ngộ Châu đã từng nói, Âm Dương tuyền có thể thai nghén những thiên tài địa bảo tuyệt tích trong năm tháng kia, Thần thụ tất nhiên cũng là một loại thiên tài địa bảo, cũng có thể thai nghén hạt giống Thần thụ.
Dựa vào tu vi hiện giờ của nàng, muốn giục sinh những linh vật siêu phẩm này, quả thực là si tâm vọng tưởng.
May mắn bọn họ có Âm Dương tuyền, nếu không cho dù tìm được hạt giống Thần thụ này, muốn đợi đến khi nó mọc rễ nảy mầm, trưởng thành đến khi đủ để trấn áp tà linh trong Thiên Chi Nguyên, còn không biết phải chờ bao nhiêu năm.
Khi đó, chỉ sợ Phi Tinh đại lục đã hủy diệt.
Thời gian không đợi người, chỉ có thể đi đường tắt.
Sau khi hạt giống Thần thụ đã hút no nước Âm Dương tuyền, ánh sáng trắng tỏa ra càng thêm sáng ngời, thanh khí thuộc về Thần mộc cũng đặc biệt nồng đậm.
Văn Kiều như có cảm giác ngẩng lên đầu, đột nhiên phát hiện lĩnh vực tuyệt đối xung quanh dường như lại ngưng thực mấy phần.
"Tê!"
Văn Thỏ Thỏ lớn tiếng gào rít, Văn Kiều theo tiếng kêu của nó nhìn lại, liền nhìn thấy bên trong biển máu bên ngoài lĩnh vực tuyệt đối, chẳng biết lúc nào vậy mà tụ tập vô số quái vật, bọn nó vây quanh ở bên ngoài lĩnh vực tuyệt đối, duỗi ra móng vuốt dài nhọn vặn vẹo, không ngừng công kích bình chướng lĩnh vực tuyệt đối, giống như muốn phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối.
Văn Kiều nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm hạt giống Thần thụ trong hố.
Nửa ngày, nàng hít một hơi thật sâu, đặt mật chi và Bổ Linh đan ở một bên, sau khi chuẩn bị xong, liền bắt đầu giục sinh hạt giống Thần thụ.
Hạt giống Thần thụ hút đủ Âm Dương tuyền liên tục không ngừng cắn nuốt linh lực nàng đưa tới, mặc kệ nàng chuyển vận bao nhiêu, nó sẽ nuốt hết bấy nhiêu.

Dần dà, hạt giống Thần thụ bị động nuốt linh lực của nàng trở thành chủ động cắn nuốt, Văn Kiều suýt chút nữa bị nó hút khô, vội vàng cầm lấy mật chi và Bổ Linh đan chuẩn bị ở bên cạnh nuốt vào, bổ sung linh lực.
Sắc mặt Văn Kiều dần dần trở nên tái nhợt, dáng vẻ có thể bị hút sạch bất cứ lúc nào, tốc độ nàng nuốt mật chi và Bổ Linh đan bổ sung linh lực căn bản không theo kịp tốc độ cắn nuốt hấp thu của hạt giống Thần thụ.
Mặc dù trước đó đã biết muốn giục sinh một gốc Thần thụ không dễ dàng, nhưng nàng không nghĩ tới sau khi đã hấp thu Âm Dương tuyền, sức cắn nuốt của nó sẽ kinh khủng như vậy.

Chỉ là Văn Kiều giờ đã không dừng lại được, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, hi vọng trước khi mình bị nó hút sạch, có thể giục sinh hạt giống Thần thụ này.
Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ nhìn thấy dáng vẻ Văn Kiều, có chút lo lắng, nhịn không được kêu lên.
Văn Kiều không đếm xỉa tới bọn nó, nhìn chằm chằm vào hạt giống hấp thu linh lực của nàng hệt như một cái động không đáy, dần dần thế mà có thể cảm giác được tâm tình của nó, không ngừng truyền lại một ý niệm vào trong đầu nàng: Còn muốn! Còn muốn! Muốn nhiều hơn!
Văn Kiều: "..."
Lại thêm nữa thì nàng sẽ bị hút khô mất!
Không, hiện tại nàng đã sắp bị nó hút khô rồi.

Ba mươi sáu cái linh khiếu khô kiệt, không đạt được linh lực bổ sung, khiến thân thể của nàng trở nên cực kì suy yếu, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, cuối cùng chỉ có thể dựa vào một cỗ nghị lực chèo chống.
Không biết qua bao lâu, một tiếng động cực kì nhỏ vang lên, giống như thứ gì phá xác mà sinh.
Văn Kiều mềm nhũn đổngã xuống.
Hai con yêu thú thấy nàng ngã xuống, sợ đến mức lông đều xù lên, vội vàng bổ nhào vào trên người nàng, ôm mật chi còn sót lại ở bên cạnh đút loạn vào trong miệng nàng, trong miệng phát ra tiếng lo lắng.
Trong hố đất bên cạnh, một hạt giống nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, rễ của nó cắm thật sâu vào trong đất, cành lá của nó vươn lên sinh trưởng, từ một hạt giống trở thành mầm non nhỏ, lại trở thành một gốc cây nhỏ, thanh khí Thần mộc tươi mát tốt lành nhanh chóng lan ra toàn bộ không gian, lĩnh vực tuyệt đối thuộc về Thần thụ thay thế lĩnh vực cũ.
Thanh khí Thần mộc khuếch tán ra bên ngoài lĩnh vực tuyệt đối, tiêu trừ quái vật vây quanh ở bên ngoài lĩnh vực.
Những quái vật kia rít lên một tiếng, không kịp chạy trốn đã hóa thành hư vô dưới sự càn quét của thanh khí Thần mộc.
Biển máu vây chung quanh lĩnh vực tuyệt đối bắt đầu lui lại.
Những điều này, Văn Kiều cũng không biết, nàng đã lâm vào trong hôn mê, thân thể gần như sụp đổ dưới sự uẩn dưỡng của thanh khí Thần mộc, bắt đầu phát sinh biến hóa, máu thịt được tẩm bổ.
Bất tri bất giác, nhân loại trên đất biến mất, thay vào đó là một gốc mầm non màu xanh nhạt.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn ngơ ngác nhìn nàng biến thành mầm non nhỏ, rốt cuộc phát hiện không gian biến hóa.
Bọn nó quay đầu nhìn lại, khi thấy gốc Thần thụ còn đang sinh trưởng kia, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ ngây người, chỉ có thể sững sờ đứng bên gốc mầm non nhỏ kia, nhìn gốc Thần thụ mới sinh này trưởng thành khỏe mạnh tại chỗ sâu trong biển máu.
** *
Văn Kiều rời đi đã được nửa tháng.
Trong nửa tháng này, số lượng quái vật trong biển máu càng ngày càng nhiều, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, dưới sự công kích của bọn chúng, tình huống thương vong của những người tu luyện thủ trận kia càng ngày càng gia tăng.
Đây còn không phải là tình huống xấu nhất, để bọn hắn lo lắng nhất, vẫn là Ngục Thủy Trạch thay đổi.
Ngục Thủy Trạch đã hoàn toàn biến thành một vùng huyết chướng, hơi nước tại lối vào đã biến thành sương máu đậm đặc, sương máu không ngừng cuồn cuộn, công kích và ăn mòn lối vào phù trận trấn tà và Tịnh Linh đại trận.
Mỗi khi thấy hai cái đại trận kia lấp lóe linh quang, bọn họ cũng nhịn không được quan sát một phen, phát hiện linh quang càng ngày càng ảm đạm, cũng biết bọn nó rất nhanh liền không thể ngăn cản quái vật bên trong vùng huyết chướng kia.
Tất cả mọi người lo lắng, nhịn không được chạy tới hỏi thăm Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn, bọn họ rốt cuộc có an bài gì không?
Kiều Nhạc Sơn cũng không giải thích, vẫn kiên định mang theo đệ tử Phi Tiên đảo tiếp tục chém gϊếŧ quái vật công kích đại trận phòng ngự.
Ban đầu Tô Vọng Linh còn giữ yên lặng, cho đến khi Đồ Lương mang theo một thân máu, mở to một đôi mắt đầy tơ máu, dùng giọng điệu đặc biệt sắc bén hỏi hắn: "Tô thiếu chủ, ngươi nói thật với chúng ta đi, Thiên Chi Nguyên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tình trạng của những người tu luyện khác cũng không tốt hơn Đồ Lương bao nhiêu.
Từ khi Ngục Thủy Trạch phát sinh dị biến đến bây giờ, đã đã qua một tháng.
Một tháng này, bọn họ chiến đấu cả ngày lẫn đêm, cho dù có đại trận phòng ngự để bọn hắn nghỉ ngơi, nhưng loại thời điểm này, ai có thể thật sự an tâm nghỉ ngơi? Bọn họ chiến đấu, bị thương, dưỡng thương, chiến đấu..

Không ngừng tuần hoàn như thế, nhìn đồng bạn bên cạnh cùng nhau chiến đấu chết đi từng người từng người một, trong lòng không khỏi dâng lên tuyệt vọng.
Ban đầu nơi này có hơn một vạn người, bây giờ chỉ còn lại hơn sáu ngàn người.
Số người này quả thật cũng coi là nhiều, nhưng ở điều kiện tiên quyết có đại trận phòng ngự bảo hộ, vẫn hi sinh nhiều người như vậy, có thể thấy được tình huống không cólạc quan bao nhiêu.
Bọn họ không biết Kiều Nhạc Sơn và Tô Vọng Linh có an bài gì, kiểu chém gϊếŧ vô vọng luôn luôn không chờ được cứu viện, sắp khiến người phát điên rồi.
Tô Vọng Linh nhìn về phía Đồ Lương, ánh mắt rơi xuống trên thân những người tu luyện bên cạnh hắn ta, chậm rãi nói: "Hiện tại toàn bộ Thiên Chi Nguyên đã bị biển máu quét sạch, chỉ còn lại chút không gian chỗ chúng ta chiếm đóng ở đây."
"Cái gì?"
Nghe hắn nói xong, mọi người ở đây đều lộ vẻ mặt khó tin.
Đồ Lương vội vàng hỏi: "Những người khác đâu? Những người ở chỗ khác trong Thiên Chi Nguyên.."
"Hẳn là đều bị biển máu nuốt chửng." Tô Vọng Linh bình tĩnh nói.
Vẻ mặt đám người đều có chút mờ mịt, càng nhiều hơn chính là bi thương.
Lúc trước tin tức Thần mộc xuất hiện tại Thiên Chi Nguyên lưu truyền trong bóng tối, không biết có bao nhiêu người tu luyện vì thế mà chạy tới Thiên Chi Nguyên, trong đó còn có thân bằng quyến thuộc của bọn họ, cũng không phải là tất cả mọi người ở đây, càng nhiều người đi tìm khiến Thần mộc ở những chỗ khác trong Thiên Chi Nguyên, đi vào Ngục Thủy Trạch chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Bọn họ vốn còn ôm mấy phần may mắn, có lẽ chỉ có nơi này bị biển máu bao phủ, những chỗ khác trong Thiên Chi Nguyên còn rất tốt, cũng không bị ảnh hưởng, những người ở trong Thiên Chi Nguyên cũng khỏe mạnh.
Lúc này Tô Vọng Linh rốt cuộc đánh vỡ hi vọng xa vời của bọn họ.
Đồ Lương trừng đôi mắt hằn lên tia máu một hồi, thần sắc dữ tợn kinh khủng, nghiêm túc nói: "Những lão tổ cảnh giới Nguyên Đế kia đâu? Vì sao bọn họ còn chưa tới?"

"Bọn họ sẽ không tới." Tô Vọng Linh bình tĩnh nói.
"Không có khả năng!" Đồ Lương nghẹn ngào kêu lên.
Nhưng vẻ mặt Tô Vọng Linh quá bình tĩnh, đó là một loại bình tĩnh nhìn thấu tất cả, bình tĩnh đến mức tất cả người tu luyện ở đây cũng nhịn không được kinh hoảng.
Tô Vọng Linh nói: "Sau khi biển máu càn quét Thiên Chi Nguyên, lối vào Thiên Chi Nguyên đã phong bế, cho dù các lão tổ biết tình huống trong Thiên Chi Nguyên, bọn họ cũng không thể tiến vào, trừ phi lối vào Thiên Chi Nguyên mở ra một lần nữa."
Để lối vào Thiên Chi Nguyên mở ra một lần nữa, chỉ có hai khả năng: Một là quái vật bên trong Thiên Chi Nguyên bị trấn áp một lần nữa, khôi phục lại bình tĩnh, lối vào Thiên Chi Nguyên tất nhiên sẽ lại mở ra.

Thứ hai là quái vật bên trong Thiên Chi Nguyên cưỡng chế phá vỡ phong ấn của Thiên Chi Nguyên, rời khỏi Thiên Chi Nguyên hủy diệt Phi Tinh đại lục.
Sau khi hiểu rõ ý Tô Vọng Linh, tất cả mọi người đều có chút tuyệt vọng.
Ban đầu bọn họ cho rằng, chỉ cần bọn họ thủ vững, đợi đến khi lão tổ cảnh giới Nguyên Đế chạy tới, thì có thể bình an rời đi khỏi Thiên Chi Nguyên.

Nhưng bọn hắn đã thủ vững một tháng, không nhưng vẫn không có chờ được cứu viện, tình huống Thiên Chi Nguyên lại tiến thêm một bước trở nên tệ hơn.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải chết ở chỗ này?
Trái tim mất khống chế của Đồ Lương rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo.
Làm một tán tu, hắn ta có thể leo đến vị trí này ở bên trong Tán Tu Minh, cũng không phải là một người dễ dàng mất khống chế, lúc gặp chuyện dù sao cũng lý trí tỉnh táo hơn những người khác, mất khống chế cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi.
Đồ Lương nhìn chằm chằm bình tĩnh Tô Vọng Linh, đột nhiên hỏi: "Vị Văn cô nương rời đi nửa tháng trước đâu rồi?"
"Ta không biết."
"Nàng chết rồi sao?"
"Ta không biết."
"..."
Đồ Lương thấy Tô Vọng Linh hỏi gì cũng không biết, lập tức có chút khó chịu.
May mắn, vào lúc hắn ta kìm nén đến suýt chút nữa nhịn không được muốn ra tay với thiếu chủ Linh Lung bảo, một giọng nói thanh nhuận ưu nhã vang lên: "A Xúc còn sống."
Đồ Lương quay đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ quý khí của Ninh Ngộ Châu, gương mặt này hết sức xuất sắc, cho dù là ở trong giới tu luyện có vô số tuấn nam mỹ nữ, dung mạo của hắn vẫn xuất sắc đến mức có thể khiến người ta chú ý tới trong nháy mắt.
Cảm quan của Đồ Lương đối với người này rất phức tạp, nhưng không thể không bội phục bản lĩnh của hắn, mặc dù tu vi không cao, nhưng những thứ học được lại cực kỳ giỏi, làm cho người ta theo không kịp, khiến người kiêng kỵ nhất chính là năng lực kết giao bằng hữu đáng sợ của hắn, hầu như toàn bộ đệ tử thế lực cao cấp tại Phi Tinh đại lục đều có giao tình trực tiếp hoặc gián tiếp với hắn, ai dám động đến hắn, thì sẽ đối nghịch với đám đệ tử thế lực cao cấp tại Phi Tinh đại lục.
Ngay lúc Đồ Lương suy tư vì sao một nữ tu cảnh giới Nguyên Không tiến vào biển máu nửa tháng còn có thể sống sót, đột nhiên mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó là một đạo uy áp đáng sợ xông tới.
Đồng tử Đồ Lương co rụt lại, kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy phù trận trấn tà và Tịnh Linh đại trận tại lối vào Ngục Thủy Trạch bị phá vỡ.
Người tu luyện thủ ở nơi đó lần lượt bị sương máu nuốt chửng, thân thể của bọn hắn như là thây khô bị hút khô sức sống lẫn máu thịt, vẫn giữ vẻ mặt kinh khủng, ngã vào bên trong sương máu.
"Không tốt, quái vật bên trong huyết chướng sắp ra rồi!"
Có người kinh hô một tiếng, quay người liền muốn chạy trốn theo hướng ngược lại với Ngục Thủy Trạch.
Nhưng mà khắp nơi đều là biển máu, có thể trốn ở đâu? Sau khi bọn hắn chạy đến biển máu, sẽ bị những quái vật kia kéo vào trong biển máu, trong nháy mắt không một tiếng động.
Kiều Nhạc Sơn và Tô Vọng Linh biến sắc, mặc dù bọn họ biết phù trận và Tịnh Linh đại trận kia ngăn không được quái vật bên trong huyết chướng, lại không nghĩ rằng nó sẽ xuất hiện nhanh như vậy.
Lúc mọi người ở đây tuyệt vọng, Ninh Ngộ Châu lấy ra một vật, ném qua chỗ lối vào Ngục Thủy Trạch..