Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 223: Bại Lộ Bí Mật Huyết Mạch Thần Dị






Nghe được hắn hỏi thăm, Tô Vọng Linh lại đột nhiên trầm mặc.
Ninh Ngộ Châu vô cùng có kiên nhẫn chờ đợi hắn suy tư châm chước, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên kia, dường như mặc kệ đối mặt người tu luyện có tu vi gì, đều là như thế, hệt như từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phá vỡ vẻ bình tĩnh của hắn.
Chí ít, trước mắt là không có.
Một lát sau, Tô Vọng Linh mở miệng nói: "Nếu như muốn giải quyết khốn cục trước mắt, có hai biện pháp.

Một, để Tịnh Linh Thủy Liên tái hiện, đúng lúc chỗ chúng ta có chín hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên; thứ hai, tìm được Thần mộc, lấy Thần mộc trấn áp."
Ninh Ngộ Châu nhìn nam nhân có khuôn mặt tái nhợt ở trước mặt, tỉnh táo mà khách quan nói: "Tô thiếu chủ, hai biện pháp này không làm được! Đầu tiên, muốn để hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên trưởng thành đến mức đủ để trấn áp huyết chướng một lần nữa, cần thời gian rất dài, chúng ta tuyệt đối đợi không được.

Hơn nữa, huyết chướng phá vỡ áp chế của Tịnh Linh Thủy Liên, cũng là bởi vì lực lượng của chúng quá mạnh, dựa vào thanh khí của Tịnh Linh Thủy Liên, đã không thể trấn áp nó một lần nữa."
"Tiếp theo, bây giờ chúng ta bị nhốt ở đây, trước có biển máu sau có huyết chướng, Thần mộc lại vẫn không thấy tăm hơi, chúng ta phải đi đâu tìm Thần mộc?"
Tô Vọng Linh lại trầm mặc.
Ninh Ngộ Châu thần sắc thản nhiên nhìn hắn, cũng hiểu được lần trầm mặc này của hắn khác biệt lúc trước, dường như có chút giãy dụa.
Lúc này, một tràng thốt lên vang lên, nương theo là một tiếng va đập chói tai, toàn bộ đại trận đều rung động, linh quang lấp lóe.
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy trong biển máu kia, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một huyết nhân vô cùng to lớn.
Huyết cự khổng lồ giống như được đúc thành từ máu tươi, nó có thân thể như con người, ngũ quan lại có mấy phần rõ ràng, cao tới trăm trượng, lúc từng quyền máu to lớn nện xuống đại trận, vậy mà nện mạnh đến nỗi đại trận linh quang lấp lóe.
Người tu luyện thủ trận biến sắc, vội vàng chuyển linh lực vào từng cái trận điểm.
Những người tu luyện khác cũng là hoảng sợ, vội vàng rút về, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cũng không biết huyết nhân khổng lồ này xuất hiện từ chỗ nào, giống như trong nháy mắt, nó liền từ trong biển máu đứng lên, công kích về hướng đại trận phòng ngự che chở những người tu luyện này.
Bọn họ run như cầy sấy nhìn xem đại trận phòng ngự, lo lắng nó sẽ bị công phá.
May mắn, huyết nhân công kích mấy lần, đại trận phòng ngự vẫn thủ vững như cũ, không có bị huyết nhân khổng lồ kia công phá, đám người rốt cuộc thở phào.
Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, hết sức có lòng tin đối với linh trận mình bày ra, chỉ cần không phải quái vật bên trong huyết chướng, tạm thời đều có thể chống đỡ.

Mặc dù khí tức huyết nhân khổng lồ này mạnh mẽ, lại không được tính là tồn tại lợi hại nhất bên trong Thiên Chi Nguyên.
Tô Vọng Linh lại ngẩn người nhìn xem huyết nhân khổng lồ kia, trong hai con ngươi đen nhánh hiện lên linh quang.
Vào lúc huyết nhân khổng lồ công kích đại trận, Kiều Nhạc Sơn ở trong trận đã vọt lên, trường kiếm đánh ra, linh quang lóng lánh.
"Linh diệu, tinh lọc!"
Thân thể huyết nhân khổng lồ rạn nứt, thân thể ngưng tụ từ máu tươi phủ kín tơ nhện, chỉ trong nháy mắt, huyết nhân khổng lồ sụp đổ, hóa thành ngàn vạn máu loãng, rôi xuống biển máu phía dưới.

Biển máu không chịu nổi phụ trọng, sóng máu bay lên cao, đột nhiên nhào tới, bị linh quang của Phòng Ngự trận ngăn lại.
Lúc Kiều Nhạc Sơn rơi xuống, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Kiều sư huynh!"
"Đại ca, ngươi không sao chứ?"
Kiều Nhạc Thủy và đệ tử Phi Tiên đảo nhao nhao vây tới, nhìn hắn đầy lo lắng, vừa rồi một kiếm kia, là một trong những linh quang kiếm pháp của Phi Tiên đảo, có lực lượng tinh lọc, nhưng yêu cầu phi đối với người tu luyện rất cao, cực kì hao tổn linh lực.
Kiều Nhạc Sơn nói một tiếng không sao, lấy ra Bổ Linh đan nuốt mấy viên, đợi linh lực bổ sung đến không sai biệt lắm, tiếp tục chém giết quái vật trong biển máu.
Văn Kiều đứng tại chỗ cao, giương cung bắn tên, đánh giết không ít quái vật vây quanh đại trận, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, cho đến khi linh lực của cạn kiệt lần nữa, rốt cuộc lui về đại trận nghỉ ngơi.
Lúc nàng thối lui đến hậu phương nghỉ ngơi, những người tu luyện khác tiến lên thay vị trí của nàng, bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Sắp xếp lúc trước của đám Kiều Nhạc Sơn đã có tác dụng, mặc dù chiến đấu đã bắt đầu, nhưng những người tu luyện dựa vào đại trận, đều chiến đấu đâu vào đấy, không chỉ giảm bớt thương vong, cũng khiến người khác có thể có thời gian nghỉ ngơi, đả tọa bổ sung linh lực, chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.
Tiếng chiến đấu không dứt bên tai, chỉ có mảnh thiên địa này là an tĩnh.
Tô Vọng Linh rốt cuộc lấy lại tinh thần, sau đó sắc mặt lại tái nhợt mấy phần, nói với Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, nếu như ta nói, ta có thể nhìn thấy vị trí Thần mộc, ngươi tin không?"
Ninh Ngộ Châu lập tức giật mình, không khỏi nhìn về phía hắn.
Tô Vọng Linh thần sắc bình tĩnh, đột nhiên hỏi: "Ninh công tử có biết trên thế gian, có một loại huyết mạch đặc thù, được thế nhân gọi là --huyết mạch thần dị!"
Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, không buông tha bất cứ biểu cảm gì trên mặt hắn.
Ninh Ngộ Châu rất nhanh liền thu liễm biểu cảm trên mặt, bình tĩnh nói: "Ta biết."
Biểu cảm trên mặt Tô Vọng Linh có chút biến hóa vi diệu, rất nhanh liền trở nên thận trọng.
Hắn là một người thông minh, nếu như đã lựa chọn nói ra khỏi miệng, thì không có ý định giấu diếm nữa: "Con cháu Tô thị của Linh Lung bảo, truyền thừa huyết mạch thần dị cổ xưa -- Linh Tê Thể, có thể lấy linh là mắt, nhìn thấy chân tướng người bình thường không thấy được."
Ninh Ngộ Châu rốt cuộc lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới hắn sẽ dứt khoát nói thẳng với mình như thế.
Huyết mạch thần dị đại biểu cái gì, người chỉ cần nghe nói qua đều hiểu rõ, thậm chí bởi vì huyết mạch thần dị thức tỉnh kĩ năng thiên phú, không biết khiến bao nhiêu người ngấp nghé, bất cứ giá nào cũng muốn cướp đi.
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ đều đau khổ che giấu sau khi thức tỉnh huyết mạch thần dị.
Tô Vọng Linh mỉm cười, trong nụ cười có thêm mấy phần đắng chát và bất đắc dĩ: "Bây giờ đã không có biện pháp, nếu như không giải quyết nguy hiểm trong Thiên Chi Nguyên, chỉ sợ toàn bộ Phi Tinh đại lục sẽ bởi vậy mà hủy diệt."
Đến lúc đó, không có Phi Tinh đại lục, còn nói gì Tô thị Linh Lung bảo?
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Vì sao ngươi lựa chọn nói cho ta?"
Ở đây có rất nhiều người, hắn có thể lựa chọn nói cho Kiều Nhạc Sơn, so với bọn họ không rõ lai lịch, Kiều Nhạc Sơn đệ tử Phi Tiên đảo này càng đáng tin cậy mới đúng.
"Trực giác." Tô Vọng Linh nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy hai người các ngươi đáng giá tin tưởng."
Đừng quên, bên trong thiên phú huyết mạch Linh Tê của hắn, còn có một hạng cảm giác, mỗi lần đều có thể khiến hắn có thể tránh thoát nguy hiểm, thắng được một chút hi vọng sống.

Ở trong cảm nhận của hắn, hai người Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, là đáng giá tin tưởng, thậm chí khiến hắn hơi cảm thấy thân thiết.
Nếu trực giác đã như thế, vậy thì hắn liền lựa chọn tin tưởng.
Hơn nữa, tình huống hiện tại đã không cho phép hắn chần chừ nữa, nếu như hắn tính sai, cùng lắm thì tất cả mọi người chết ở chỗ này.
Ninh Ngộ Châu hơi mỉm cười, giống như đã tin tưởng, hỏi: "Ngươi nói cho ta những điều này, là muốn chúng ta làm cái gì?"
Tô Vọng Linh nói: "Ta hi vọng các ngươi có thể trợ giúp chúng ta giải quyết khốn cục hiện tại, tìm ra Thần mộc."
"Ngươi không khỏi quá đề cao chúng ta rồi." Ninh Ngộ Châu hơi có mấy phần trào phúng: "Tô thiếu chủ, ta và A Xúc tu vi quá thấp, không thể giúp các ngươi."
"Không, hẳn là chúng ta xem thường các ngươi! Ninh công tử, ta tin tưởng trực giác của mình, cho nên, xin các ngươi giúp ta một lần! Linh Lung bảo, thậm chí toàn bộ Phi Tinh đại lục đều sẽ cảm kích các ngươi." Tô Vọng Linh khẩn thiết nói.

Ninh Ngộ Châu im lặng, không có trả lời.
Tô Vọng Linh hơi thất vọng, nhưng mà hắn cũng biết yêu cầu này của mình thực sự vô lễ, cũng không có sức thuyết phục, ngay cả chính hắn đều cảm thấy khó hiểu, chẳng biết tại sao vậy mà lại cầu đến trên thân hai người tu vi còn thấp hơn so với hắn.
Ngay khi hắn muốn đứng dậy, liền nghe Ninh Ngộ Châu hỏi: "Thần mộc ở đâu?"
Vẻ mặt Tô Vọng Linh cứng lại, che giấu kích động trong lòng, nói ra: "Thần mộc ở bên trong biển máu này."
Ninh Ngộ Châu nhìn về phía biển máu ở bên ngoài trận, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc, nhưng cũng không hoài nghi phán đoán của hắn, người tu luyện có được Linh Tê Thể, quả thực có thể nhìn thấy càng nhiều chân tướng hơn so với người bình thường.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Thần mộc vậy mà lại ẩn giấu ở trong biển máu này.
"Tình huống Thần mộc như thế nào?" Ninh Ngộ Châu lại hỏi.
Tô Vọng Linh không nghĩ tới hắn vậy mà không có hoài nghi lời của mình, ngược lại tuỳ tiện liền tin tưởng, trong lòng có mấy phần kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn chính là mừng rỡ.

Ninh Ngộ Châu quả nhiên là người thông minh, hơn nữa nền tảng của Ninh Ngộ Châu còn sâu hơn hắn nghĩ.
Một đoạn đường này, hắn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng vẫn không thể nhìn thấu thực lực và át chủ bài của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Chẳng hạn như lúc này, bọn họ bị vây ở đây, cũng không thấy hai người lo lắng, nên chiến đấu thì chiến đấu, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, so với những người tu luyện khác, bọn họ kiên nghị lý trí đến mức làm cho người ta kinh ngạc.
"Tình huống Thần mộc không tốt lắm." Tô Vọng Linh thở dài: "Mặc dù thời gian nó kiên trì lâu hơn so với Tịnh Linh Thủy Liên, không có hoàn toàn bị ô nhiễm, nhưng nếu không kịp thời mang nó rời đi, chỉ sợ nó sẽ nối gót Tịnh Linh Thủy Liên."
Ánh mắt Ninh Ngộ Châu chớp lên, một lần nữa nhìn về phía biển máu ở ngoài trận, biển máu này tới đột ngột, thậm chí không biết đến từ chỗ nào, tình huống ở những nơi khác trong Thiên Chi Nguyên bây giờ như thế nào.
Hắn thất thần một lát, lại hỏi thăm: "Tô thiếu chủ, Thiên Chi Nguyên rốt cuộc là chỗ nào?"
"Ta cũng không biết." Tô Vọng Linh lắc đầu: "Nó vốn là chiến trường cổ, mà sau khi nó hiện thế một lần nữa, tính chất của nó đã thay đổi, bên trong Thiên Chi Nguyên phong ấn quá nhiều thứ đáng sợ, nếu như mặc cho những tà linh này phá vỡ phong ấn, xông ra Thiên Chi Nguyên, sẽ là tận thế của Phi Tinh đại lục."
Cho nên, hắn không thể mặc kệ.
Lần này hắn đến Thiên Chi Nguyên, ngoại trừ bởi vì tổn thương của chính mình đã đến mức cùng đường bí lối, nghĩ đến Thiên Chi Nguyên tìm kiếm một chút hi vọng sống cho chính mình, cũng là vì muốn biết rõ ràng bí mật bên trong Thiên Chi Nguyên.

Hắn từng biết được từ chỗ trưởng bối, Thiên Chi Nguyên vốn là một nơi chẳng lành, chính là tai họa hủy diệt Phi Tinh đại lục.
Tô gia Linh Lung bảo truyền thừa đến ngày nay, mang theo sứ mệnh mà sinh: Bảo hộ Phi Tinh đại lục, không để cho nó hủy diệt!
Trước kia hắn không hiểu vì sao Tô gia có tộc quy này, cho đến hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy Thiên Chi Nguyên thay đổi, mới hiểu được.

Chỉ sợ lúc Tô gia xây Linh Lung bảo vào năm đó, đã biết sự tồn tại của Thiên Chi Nguyên, chỉ là bởi vì lúc ấy Thiên Chi Nguyên bị phong bế, cũng chưa hiện thế, thế nhân mới không biết sự tồn tại của nó.
Thẳng đến mấy vạn năm trước, phong ấn Thiên Chi Nguyên đột nhiên sụp đổ, khiến nó hiện thế một lần nữa.
Sau khi Tô Vọng Linh rời đi, Ninh Ngộ Châu tiếp tục đả tọa điều trị.
Chờ linh lực trong cơ thể hắn khôi phục, tinh thần cũng khôi phục được không sai biệt lắm, khi mở mắt ra, liền nhìn thấy Văn Kiều bảo vệ ở một bên.
Văn Kiều vừa kết thúc chiến đấu, mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Cách thời gian Ngục Thủy Trạch dị biến, đã qua rất nhiều ngày, những ngày gần đây, đám người tu luyện đều chiến đấu mỗi giờ mỗi khắc, chỉ vì chút hi vọng ít ỏi, cố gắng sống sót này.
Văn Kiều cũng giống những người tu luyện kia, nghiêm túc cố gắng sống sót, chém giết vô số quái vật trong biển máu, không cho phép mình có chút buông lỏng.
"A Xúc."
Văn Kiều nghe được tiếng nói, quay đầu nhìn sang, thấy hắn mở mắt mỉm cười với mình, tinh thần trông không tệ, hỏi: "Phu quân, chàng nghỉ ngơi tốt rồi?"
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng.
Nàng hé miệng mỉm cười, gương mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, đã đáng yêu lại ngây thơ.
Ninh Ngộ Châu nói: "A Xúc, lúc trước Tô thiếu chủ nói cho ta, Thần mộc ở trong biển máu."
Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn: "Thật ư? Tô thiếu chủ nhìn thấy khi nào? Chẳng trách lúc trước hắn lại thổ huyết, nhất định là sử dụng linh lực quá độ."
Tô Vọng Linh vốn đã có tổn thương trên người, mỗi lần sử dụng kỹ năng Linh Tê Thể, đều sẽ rút sạch sức sống trong cơ thể hắn, khiến dáng vẻ của hắn trông hệt như có thể tắt thở bỏ mình bất cứ lúc nào, làm đám đệ tử Linh Lung bảo kia khẩn trương không thôi.
Cũng may hắn là thiếu chủ Linh Lung bảo, hơn nữa năng lực bản thân không tệ, nếu không những người tu luyện khác nhất định sẽ có ý kiến với hắn.
Trận chiến tại Thiên Chi Nguyên lần này, cũng làm cho nhiều người biết "Linh Tê Mục" Tô Vọng Linh, có "Linh Tê Mục" của hắn dò xét trước tình huống, có thể khiến cho những người tu luyện kia kịp thời né tránh nguy hiểm, cũng là chiếm được sự tôn trọng của không ít người tu luyện.
"Thần mộc vậy mà ở trong biển máu, thế này cũng không dễ xử lý rồi." Văn Kiều hơi phát sầu, sau đó thắc mắc hỏi: "Tô thiếu chủ thế này là có ý gì? Tại sao lại đột nhiên nói việc này cho chàng?"

Ninh Ngộ Châu lập tức thuật lại ý đồ và toàn bộ lời nói trước đó của Tô Vọng Linh cho Văn Kiều.
Xung quanh bày Cách Âm trận và Lẫn Lộn trận, lúc bọn họ nói chuyện này, cũng không cần lo lắng có người nghe được.
Văn Kiều kinh ngạc trong chốc lát, hoang mang nói: "Làm sao hắn lại chắc chắn chúng ta nhất định có thể tìm được Thần mộc?"
"Không, hắn cũng không phải là chắc chắn chúng ta có thể tìm được Thần mộc, mà là muốn mượn năng lực của chúng ta, cứu sống Thần mộc, để nó trấn áp huyết chướng trong Thiên Chi Nguyên một lần nữa." Ninh Ngộ Châu nói.
Tô Vọng Linh là người thông minh, hơn nữa là người thông minh có được Linh Tê Thể, lòng có lòng dạ, cũng nhiều toan tính.
Ninh Ngộ Châu sao có thể không biết Tô Vọng Linh thản nhiên nói cho bọn họ chuyện đệ tử Tô thị có được huyết mạch Linh Tê Thể, cũng là đang thử thăm dò: "A Xúc, hắn đã hoài nghi nàng cũng có được huyết mạch thần dị."
"Nghi ngờ ta?" Văn Kiều kinh ngạc, đột nhiên trừng to mắt: "Sẽ không phải bởi vì Tịnh Linh Thủy Liên chứ?"
Ninh Ngộ Châu gật đầu, trên mặt lộ ra mấy phần ý cười: "Tịnh Linh Thủy Liên di động hai lần, lại vừa khéo nở hoa, thậm chí tự động đưa cho nàng ba hạt sen..

Ngay lúc đó tuy có nhiều người, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận rồi suy đoán, liền có thể đoán ra đại khái."
Lúc ấy Tịnh Linh Thủy Liên đúng là cảm giác được khí tức của Văn Kiều, mới sẽ tự động đưa tới cửa, muốn để lại hạt sen của chính mình cho nàng, hi vọng nàng có thể trồng ra Tịnh Linh Thủy Liên, một lần nữa trấn áp huyết chướng.
Không thể không nói, loại vật siêu phẩm có linh tính giống Tịnh Linh Thủy Liên này, suy nghĩ cực kì đơn thuần.
Đoạn đường đồng hành này, bọn họ và Tô Vọng Linh cùng nhau hành động, mặc dù cũng không có lộ ra thiên phú huyết mạch thần dị, nhưng Tô Vọng Linh thật sự là một kẻ thông minh đến đáng sợ, hắn cẩn thận quan sát, to gan giả thuyết, thẳng đến hành vi khác thường và phó thác cuối cùng của Tịnh Linh Thủy Liên, rốt cuộc để hắn sinh ra nghi ngờ.
Vì chút nghi ngờ ấy, hắn đã dám lấy huyết mạch thần dị của chính mình để thăm dò.
Người như vậy, nếu là làm kẻ địch, tất nhiên là hết sức đáng sợ.
Nhưng mà, mục đích của hắn, chẳng qua là muốn cứu vớt Phi Tinh đại lục, thậm chí không tiếc bại lộ bí mật huyết mạch thần dị của mình.
Văn Kiều nghe được choáng váng, nhịn không được nâng trán, nói ra: "Suy nghĩ của các người thật phức tạp."
Ninh Ngộ Châu chỉ cười không nói.
"Hắn thật đáng sợ, vậy mà tính toán tinh vi như vậy, không phải giống chàng.."
Yên lặng nuốt vào lời nói cuối cùng, bởi vì phu quân nhà nàng đã cười nhẹ nhàng nhìn qua, làm cho nàng không khỏi có loại linh cảm nói thêm gì nữa, sẽ rất đáng sợ.

Văn Kiều thầm nghĩ, hiếm khi gặp được một người có tâm tư quay đi quay lại trăm ngàn lần như phu quân nhà nàng, may mắn hắn không có trực tiếp tính toán bọn họ, bằng không thì thực sự làm cho người ta vui vẻ không nổi.
Đây cũng là chỗ thông minh của Tô Vọng Linh, hắn sẽ không cố gắng đi tính toán bọn họ, chỉ là để mọi việc thuận theo tự nhiên, để tránh khiến cho bọn họ phản cảm.
"Vậy thì muốn ta giục sinh Tịnh Linh Thủy Liên sao?" Văn Kiều hỏi, lấy ra một hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên.
Hạt sen lớn bằng ngón cái, mượt mà như ngọc, màu sắc trong suốt, tản ra thủy linh khí nồng đậm, tự có một cỗ thanh khí, yêu tà bất xâm.
Văn Kiều ngửi khí tức của hạt sen, cả người đều tinh thần phấn chấn.
Khí tức hạt sen Tịnh Linh Thủy Liên cũng hấp dẫn mấy con yêu thú, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đều thò qua nhìn xem, dáng vẻ thèm nhỏ dãi, ngay cả hai con Hoàng Tinh Kiến trên đầu Văn Kiều cũng thò ra nhìn chằm chằm.
"Các ngươi không thể ăn thứ này." Văn Kiều lời lẽ chính nghĩa cảnh cáo bọn nóL "Đây là dùng để trấn áp ô tà chi khí."
Bốn con yêu thú liếc nhìn biển máu và những quái vật bên ngoài đại trận, đành phải nhịn đau thu hồi ánh mắt.
Tỷ tỷ nói không ăn thì sẽ không ăn, bọn nó cố gắng chịu đựng là được.
"Chẳng qua chờ sau khi ra ngoài ta trồng ra Tịnh Linh Thủy Liên, có thể phân cho các ngươi mấy hạt." Văn Kiều còn nói thêm.
Bốn con yêu thú lập tức bắt đầu vui vẻ, vây quanh nàng xoay vòng, vô cùng thân mật..