Quả nhiên, lúc dị hỏa xuất hiện, những sợi tóc màu đen vây quanh thuyền lập tức di động, nhao nhao lui về sau, giống như hận không thể cách dị hỏa trêи thuyền xa một chút.
Lại nhìn những con mắt trong hồ, không còn dương dương đắc ý, dồn dập lộ ra vẻ sợ hãi.
Những con mắt này mặc dù không phải yêu nhãn quan trọng của Thiên Mục Yêu, nhưng cũng đại biểu Thiên Mục Yêu trong hồ đang đăm chiêu suy nghĩ, rất dễ dàng phán đoán tâm tình Thiên Mục Yêu.
Ninh Ngộ Châu bắn một sợi dị hỏa màu u lam trong tay vào bức tường bằng tóc vây khốn bọn hắn.
Hắn cũng không thu phục lửa Địa Tâm Xích Diễm, chỉ có thể phát huy uy lực dị hỏa một tới hai phần, nhưng đã đủ đối phó Thiên Mục Yêu.
Khi tia lửa của dị hỏa bắn tới chỗ sợi tóc màu đen kia, sợi tóc mềm mại giống như chém không hết ầm một tiếng liền bắt lửa, bức tường hình thành từ sợi tóc đen sì kia giống như cây khô bị vắt kiệt sức sống, ầm vang sụp đổ, những sợi tóc không bị tia lửa cháy đến nhanh chóng chui vào trong hồ.
Tóc đen trong hồ lấy mắt trần có thể thấy được nhanh chóng lui lại, bởi vì Thiên Mục Yêu xuất hiện, màu đen giống như tấm thảm bày ra trong hồ cũng thối lui trong nháy mắt.
Trong chốc lát, nước hồ lại trở nên trong suốt thấy đáy, cũng không nhìn thấy những con mắt và sợi tóc ở khắp nơi nữa.
Kiều Nhạc Thủy nhìn trợn mắt hốc mồm: "Thiên Mục Yêu này trốn cũng quá nhanh đi?"
Bởi vậy có thể thấy được, dị hỏa đúng là khắc tinh của Thiên Mục Yêu, lúc gặp được dị hỏa trốn đến nhanh chóng, cũng không dám ngoi đầu lên nữa.
Ninh Ngộ Châu thu hồi dị hỏa.
Văn Kiều nhìn xem dị hỏa trong tay hắn, ánh mắt lại rơi xuống trêи thân Tô Vọng Linh, cảm thấy hắn kỳ kỳ quái quái, giống như có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Mặc kệ là Thiên Mục Yêu trong hồ, hay là nhược điểm Thiên Mục Yêu, đều là hắn nhắc nhở, giống như hắn đều có thể "Nhìn" được.
Sau khi Thiên Mục Têu thối lui, thuyền lại tiến lên.
Không có Thiên Mục Yêu uy hϊế͙p͙, mặt hồ khôi phục lại bình tĩnh, bình tĩnh mà âm trầm.
Kiều Nhạc Thủy nhìn xem Tô Vọng Linh, lại ngó ngó Ninh Ngộ Châu, luôn cảm thấy năm người trêи chiếc thuyền này, rõ ràng tu vi cao nhất chính là Vũ Kỳ Kiệt, nhưng mà cho người ta cảm giác sâu không lường được nhất lại là Ninh Ngộ Châu và Tô Vọng Linh.
Hắn và Ninh Ngộ Châu ở chung mấy tháng, vẫn không có thăm dò rõ ràng lá bài tẩy của hắn, chỉ cảm thấy dường như không có gì hắn không biết, không thể hoàn toàn dùng tu vi cân nhắc người này.
Về phần Tô Vọng Linh, làm thiếu chủ Linh Lung bảo, mặc dù thanh danh tại ngoại, nhưng đánh giá của thế nhân đối với hắn càng nhiều hơn chính là khen tư chất xuất sắc, tuổi còn trẻ đã là cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ..
Nhưng không có ai nói kỹ càng hơn, ngay cả hắn am hiểu công pháp gì cũng không có người đề cập tới.
Cũng không biết là Linh Lung bảo giấu giếm tốt, hay là công pháp Tô Vọng Linh tu luyện đặc biệt thần bí, người ngoài không biết.
Kiều Nhạc Thủy rốt cuộc nhịn không được tò mò, dò hỏi: "Tô thiếu chủ, lúc trước làm sao ngươi biết Thiên Mục Yêu?"
Nghe nói như thế, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng nhìn về phía Tô Vọng Linh.
Lúc trước bọn họ đều nhìn thấy biểu hiện của Tô Vọng Linh, muốn nói không tò mò là giả.
Tô Vọng Linh mở mắt, nhìn qua chỗ Kiều Nhạc Thủy.
Đối đầu cặp mắt đen nhánh bình tĩnh kia, Kiều Nhạc Thủy đột nhiên có chút run sợ, cho rằng mình hỏi cái gì không nên hỏi, đang định nói sang chuyện khác, lại nghe hắn nói: "Đây là công pháp ta tu tập -- Linh Tê Mục, có thể nhìn được."
Linh Tê Mục?
Vẻ mặt Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy tràn đầy mê mang, hoàn toàn không biết gì về công pháp này.
Nhưng mà Tô Vọng Linh không có ý giải thích, bọn họ ngược lại cũng không tiện hỏi, chẳng qua có thể thấy từ phản ứng của Tô Vọng Linh, mỗi một lần sử dụng Linh Tê Mục "Nhìn," có ảnh hưởng cực lớn đối với hắn.
Thân thể của hắn sẽ không phải bởi vì "Linh Tê Mục" mới thành như vậy chứ?
Văn Kiều thấy Tô Vọng Linh lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, lén truyền âm hỏi Ninh Ngộ Châu: [Phu quân, chàng biết Linh Tê Mục là kiểu công pháp gì không? ]
Ninh Ngộ Châu nói: [Không phải Linh Tê Mục, hẳn là Linh Tê Thể!]
Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn, có ý gì? Chẳng lẽ Tô Vọng Linh tu luyện không phải Linh Tê Mục? Vậy vì sao hắn nói là Linh Tê Mục?
Ninh Ngộ Châu tiếp tục nói: [A Xúc, Linh Tê Thể này cũng không phải là công pháp, mà là một loại huyết mạch thần dị.
Tô Vọng Linh hẳn là đã thức tỉnh huyết mạch thần dị Linh Tê Thể, Linh Tê Thể có thể câu thông linh lực trong thiên địa, lấy linh là mắt, khám phá toàn bộ chân tướng trêи thế gian, trêи thế gian không có thứ gì có thể giấu giếm được sự dò xét của Linh Tê Thể.
Tô Vọng Linh nói dùng Linh Tê Mục để nhìn, thật ra cũng không sai, Linh Tê Mục chính là biểu hiện một loại năng lực của Linh Tê Thể.]
Văn Kiều sợ hãi cả kinh, chẳng trách Tô Vọng Linh có thể biết trêи người Ninh Ngộ Châu có dị hỏa.
Người có được Linh Tê Thể, chẳng phải mọi thứ trêи thế gian đều không chỗ che thân ở trước mặt hắn? Vậy huyết mạch thần dị trêи người bọn họ, chẳng lẽ cũng đã bị hắn nhìn ra?
Có lẽ biết suy nghĩ của nàng, Ninh Ngộ Châu trấn an nói: [A Xúc chớ lo lắng, Linh Tê Thể mà Tô Vọng Linh tu luyện còn chưa thành, chỉ cần không sử dụng năng lực của huyết mạch thần dị ở trước mặt hắn, hắn tất nhiên sẽ không phát hiện.]
Linh Tê Thể tất nhiên lợi hại, nhưng cũng không phải vạn năng, giống Đế Hi huyết mạch của Ninh Ngộ Châu là một trong Ngũ Đế huyết mạch, không phải người phàm có thể tuỳ tiện nhìn thấu, tất nhiên Linh Tê Thể cũng không thể.
Linh Tê Thể có thể phát hiện, cũng chỉ là những vật lấy linh là hình thể trêи thế gian, giống như dị hỏa hắn mang trêи người và chân thân của Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn.
Ngoài ra, sử dụng Linh Tê Thể cũng có phần hạn chế, mỗi lần câu thông linh lực thiên địa, lấy linh là mắt, muốn nhìn thấu thứ nào đó, đối với người sở hữu Linh Tê Thể tiêu hao rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Vọng Linh không thể tuỳ tiện sử dụng thiên phú Linh Tê Thể.
Cho nên, đoạn đường này hắn có thể không nói lời nào liền không nói.
Lại thêm thân thể hắn vốn đã không tốt, nếu lại cưỡng ép sử dụng thiên phú Linh Tê Thể, căn bản chịu không được.
Văn Kiều nhẹ nhàng thở ra: [Vậy là tốt rồi.]
Như thế, ngược lại đã biết vì sao Tô Vọng Linh lại nói thiên phú kỹ năng Linh Tê Thể thành tu tập công pháp "Linh Tê Mục," đây là một cách che giấu tai mắt người khác, sẽ không khiến cho người bên ngoài nghi ngờ, sau đó ngấp nghé huyết mạch thần dị Linh Tê Thể của hắn.
Mặc dù hiếm khi gặp được một người có được huyết mạch thần dị, nhưng nàng cũng không có ý nghĩ "Nhận thân" với đối phương, đoán chừng Tô Vọng Linh cũng sẽ không vui lòng để người râu ria biết hắn là người mang huyết mạch thần dị, còn không bằng coi như không biết.
Dường như không qua bao lâu, thuyền đã đến gần gốc đại thụ ở giữa hồ.
Kiều Nhạc Thủy kinh ngạc nói: "Vừa rồi chúng ta làm kiểu gì cũng không đến được, hiện tại làm sao mới đó đã đến rồi? Sẽ không phải là Thiên Mục Yêu giở trò gì chứ?"
Vũ Kỳ Kiệt khẳng định nói: "Chắc chắn có liên quan tới nó."
Hồ này là địa bàn của Thiên Mục Yêu, gốc đại thụ này lại sinh trưởng ở trong hồ, Thiên Mục Yêu muốn làm cái gì bọn họ cũng không biết.
Trong mấy người, cũng chỉ có Tô Vọng Linh có thể "Nhìn" đến, biết là nguyên nhân gì, nhưng thân thể của hắn không tốt, mỗi lần nói chuyện đều rất phí sức, có thể không giải thích liền không giải thích.
Rất nhanh, thuyền liền đến trước gốc đại thụ kia.
Quan sát ở khoảng cách gần, gốc đại thụ đứng thẳng trong hồ càng hùng vĩ cao lớn, thân cây của nó thô to cứng cáp, vỏ cây thô ráp rạn nứt, giống như không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, cho người ta một loại cảm giác nặng nề.
Rễ cây thô to kia giống như cắm thật sâu vào trong nước, chỉ có một phần nhỏ lộ ra mặt nước, nhưng mà cho dù như thế, vẫn hết sức hùng vĩ, phần lộ ra mặt nước, quấn chặt chẽ cùng một chỗ, hình thành một cái đài nổi ở trêи mặt nước.
Tóm lại, nhìn một cách tổng thể, gốc đại thụ này và rễ cây của nó, nghiễm nhiên trở thành một tòa đảo bằng cây trong hồ.
Cả cây đại thụ cành lá rậm rạp, có chút tươi tốt, lá cây màu xanh lục sinh trưởng dày đặc, cao vút như một tấm bình phong.
Nhưng mà nhìn lâu, lại cho người ta một loại cảm giác không có chút sức sống nào, mặc kệ là thân cây thô to trải qua năm tháng kia, hay là cành lá đang tươi tốt sinh trưởng kia, đều không có sức sống.
Bọn họ đứng trêи thuyền ngước nhìn gốc đại thụ trong hồ, cũng không mạo muội đạp lên đảo cây.
Hồ này là do cực âm chi thủy ngưng tụ mà thành, đại thụ lại sinh trưởng ở bên trong, hấp thu tám chín phần, có thể thấy được cũng không phải là cây bình thường gì.
Nhìn một lúc lâu, Vũ Kỳ Kiệt quay đầu hỏi thăm Tô Vọng Linh: "Thiếu chủ, chúng ta có đi vào không?"
Ánh mắt Tô Vọng Linh trầm tĩnh, nói ra: "Đi thôi, bên trong hẳn là có gì đó."
Nghe được hắn nói, Vũ Kỳ Kiệt không có bất kỳ thắc mắc gì, lái thuyền tới gần đảo cây, sau đó dẫn đầu nhảy lên rễ cây trần trụi ở trêи mặt hồ kia, xem xét chung quanh, phát hiện không có gì khác thường, mới để bọn hắn đi lên.
Đám người vừa bước lên đảo cây.
Vừa giẫm lên đảo cây, đám người liền cảm giác một luồng khí âm lãnh vọt lên từ lòng bàn chân, khí lạnh kia rót vào xương cốt, làm cho toàn thân người ta rét run.
Bọn họ vội vận chuyển linh lực, loại trừ luồng khí âm lạnh vọt vào thân thể kia, thân thể mới cảm giác tốt hơn một chút.
Mặc dù như thế, luồng khí âm lãnh ở khắp nơi này vẫn ngoan cố muốn tiến vào thân thể, chỉ có thể duy trì vận chuyển linh lực, tạo thành một cái lồng bên ngoài thân thể.
Văn Kiều vừa vận hành linh lực chống lại luồng khí âm lãnh kia, vừa dò xét, rất nhanh liền phát hiện luồng khí âm lãnh này rõ ràng phát ra từ nước hồ dưới chân.
Đại thụ này trực tiếp sinh trưởng trong hồ, đã hòa làm một thể với nước hồ, sau khi bọn họ đi lên đảo cây, xem như trực tiếp tiếp xúc với bọn nó.
Chẳng trách lúc trước Tô Vọng Linh nói tốt nhất đừng rời khỏi thuyền, khí tức âm hàn lạnh lẽo như vậy, người tu luyện dính vào một chút, chỉ sợ thân thể đều bị khí tức âm lãnh kia ăn mòn.
Dưới đất là do rễ cây hình thành, gập ghềnh nhấp nhô, đỉnh đầu là nhánh cây sinh trưởng dày đặc, đi ở trong đó, cần cực kỳ cẩn thận, một đám người đi không thuận lợi lắm.
Bọn họ vòng quanh đại thụ, vừa đi vừa kiểm tra, rất nhanh liền tìm được thứ Tô Vọng Linh nói tới.
Đó là một khối đá ngọc bị rễ cây uốn lượn quấn lấy, mặt ngoài đá ngọc vuông vức bóng loáng, che kín vết tích loang lổ, giống như không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, từ bên trong vết tích loang lổ kia, mơ hồ có thể nhìn thấy phù văn trêи đá ngọc.
Đám người vây quanh trước khối đá ngọc kia kiểm tra.
Đá ngọc rất lớn, phía trêи khắc đầy phù văn, như là khảm nạm bên trong rễ cây.
"Đây là phù lục?" Vũ Kỳ Kiệt buồn bực hỏi, làm một đao tu, hắn ta thực sự không thích sử dụng phù lục chiến đấu, đối với phù lục cũng không hiểu mấy.
Tô Vọng Linh tậm trung dò xét nó, nói ra: "Phù văn phía trêи hẳn là một loại phù tự cổ xưa."
"Thứ này có tác dụng gì?" Kiều Nhạc Thủy buồn bực hỏi.
Lúc này Tô Vọng Linh không có lên tiếng, mặc dù hắn có thể nhìn ra phù tự phía trêи hết sức cổ xưa, nhưng lại không hiểu những phù văn khắc trêи đá ngọc này có ý gì, bởi vì không biết ý của nó, tất nhiên không thể suy đoán ra tác dụng của nó.
Phù lục phổ biến tại Phi Tinh đại lục, cho dù không phải phù lục sư, cũng có chút hiểu rõ đối với phù lục.
Chuyện đám phù lục sư thường làm nhất chính là vẽ phù văn ở trêи lá bùa, cũng sẽ dùng đá ngọc đặc biệt để khắc phù lục, làm nó trở thành một loại phù bài, phù thạch hoặc phù bia, dùng cho những nơi khác biệt.
Đây là lần đầu tiên Tô Vọng Linh nhìn thấy có người dùng khối đá ngọc lớn như thế, phù văn trêи khối đá ngọc này cũng không nhiều lắm, nhưng nhìn xem lại có chút tinh diệu, giống như mỗi một phù tự đều có dụng ý của nó, mang theo một loại quy luật vận hành kỳ lạ, để cho người ta nhìn lâu, tinh thần liền hoảng hốt.
Văn Kiều và hai con mao đoàn trêи bả vai nàng cũng nghiêm túc nhìn xem, cái gì cũng không nhìn ra.
Vũ Kỳ Kiệt nói: "Phù văn cổ xưa như vậy, ai có thể xem hiểu chứ?"
Tô Linh Vọng thở dài một tiếng: "Nghe nói lão tổ Đan Phù Tông dường như hiểu một chút phù tự cổ xưa, nếu như ông ta có ở đây, lẽ ra có thể xem hiểu."
Vấn đề là, vị lão tổ Đan Phù Tông hiểu phù tự cổ kia không ở nơi này, bọn họ cũng không thể mạo muội đào khối đá ngọc này đi.
Khối đá ngọc này rõ ràng quấn cùng một chỗ với gốc đại thụ trong hồ này, muốn đào nó đi, đoán chừng phải hủy đi rễ cây của nó mới được.
Hồ này cũng không phải hồ bình thường, ai biết hủy đi cây này sẽ xảy ra chuyện gì không?
Tất cả người đi vào Thiên Chi Nguyên đều có một nhận biết khắc sâu: Ở bất kỳ chỗ nào trong Thiên Chi Nguyên, tuyệt đối đừng động những thứ trông cổ cổ quái quái kia!
Theo bọn hắn nghĩ phù thạch này rất kỳ quái.
Kiều Nhạc Thủy đột nhiên nói với Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, ngươi không phải phù lục sư sao? Ngươi có thể nhìn hiểu không?"
Năm người ở đây, quả thực chỉ có Ninh Ngộ Châu là phù lục sư -- đây là hắn tự xưng, mặc dù Tô Vọng Linh cũng hiểu phù lục, nhưng chỉ biết vẽ một số phù lục đơn giản, đây là diue962 tất cả mọi người ở Phi Tinh đại lục đều biết, phù lục đơn giản học sơ qua liền biết.
Nhưng muốn nói thông thạo, đó là chuyện không có khả năng.
Vũ Kỳ Kiệt co quắp khóe miệng, cảm thấy đệ đệ này của Kiều Nhạc Sơn thật đúng là đơn thuần, chẳng trách sẽ bị đệ tử Kiều gia ám toán thành công.
Ninh Ngộ Châu đứng bên cạnh Văn Kiều, nhìn phù lục trêи đá ngọc trong chốc lát, không nhanh không chậm nói: "Nếu ta không nhìn lầm, đây là một khối phù thạch trấn áp tà linh."
Nghe hắn nói xong, Vũ Kỳ Kiệt và Tô Vọng Linh kinh ngạc nhìn hắn, hai người đều không nghĩ tới hắn vậy mà thật sự có thể xem hiểu.
Chỉ có Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều đã quen nên vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cảm thấy Ninh Ngộ Châu có thể xem hiểu không phải là chuyện đương nhiên sao?
"Ngươi có thể xem hiểu?" Tô Vọng Linh hỏi.
Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Phù văn phía trêи này, đúng là một loại phù tự cực kì cổ xưa, rất dễ dàng nhận ra."
Tô Vọng Linh, Vũ Kỳ Kiệt: "..."
Dễ nhận ra chỗ nào? Căn bản không dễ nhận!
Mặc dù hai người bị lời này của Ninh Ngộ Châu đả kϊƈɦ, nhưng ít ra bọn họ đã biết tác dụng của phù thạch này, dùng để trấn áp tà linh, đoán chừng trấn áp tà linh bên trong hồ này.
"Sẽ không phải dùng để trấn áp Thiên Mục Yêu chứ?" Kiều Nhạc Thủy suy đoán.
"Chắc là không phải." Tô Vọng Linh tỉnh táo nói: "Thiên Mục Yêu là một loại yêu vật được dựng ɖu͙ƈ ra từ âm khí trong Thiên Chi Nguyên, thực lực của nó không mạnh, còn không đạt tới trình độ cần trấn áp."
Nếu không phải trấn áp Thiên Mục Yêu, vậy thì muốn trấn áp thứ gì?
Đám người nhịn không được nhìn chung quanh một chút, phương xa là hồ nước bình tĩnh như nước đọng, gần đấy là đại thụ đang giẫm dưới chân, khí tức âm lãnh xâm nhập ở khắp nơi, làm cho lòng người bắt đầu run rẩy.
Tô Vọng Linh đột nhiên nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, khách khí hỏi: "Ninh công tử, ngươi có thể giúp đỡ nhìn xem phù tự trêи đá ngọc này không?"
Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Tất nhiên có thể."
Đạt được đồng ý của hắn, Tô Vọng Linh bảo Vũ Kỳ Kiệt lau sạch sẽ dấu vết loang lổ trêи phù thạch, cũng dặn dò: "Nhớ kỹ, không cần phá hủy rễ cây trêи đó."
Rễ cây quấn lấy phù thạch, muốn dọn dẹp nó cũng không dễ dàng, nhưng Vũ Kỳ Kiệt vẫn nghe theo thiếu chủ, cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp sạch sẽ vết tích bên trêи phù thạch, rốt cuộc làm cả khối phù thạch trông sạch sẽ rồi.
Phù thạch trông rất cổ xưa, không biết trải qua bao nhiêu mưa gió, phù tự phía trêи đã hơi mơ hồ, không cần kiểm tra rõ ràng, liền biết lực lượng trêи phù thạch này đang suy yếu.
Tô Vọng Linh nhịn không được nhìn về phía mặt hồ bên ngoài đảo cây, đột nhiên hiểu rõ vì sao bên trong hồ này có thể dựng ɖu͙ƈ ra yêu vật Thiên Mục Yêu cỡ này.
Lực lượng phù thạch đang suy yếu, âm khí của tà linh bị trấn áp tràn ra, Thiên Mục Yêu được tẩm bổ, dần dần lớn mạnh, nếu là mặc kệ không quan tâm, sớm muộn có một ngày sẽ trở thành một con quái vật lợi hại.
Nhìn thấy phù thạch kia, Ninh Ngộ Châu dùng một loại giọng điệu tán thưởng nói: "Phù thạch này được bảo tồn còn tính là hoàn chỉnh."
Tô Vọng Linh gật đầu, trêи mặt lộ ra mấy phần vui vẻ: "Đúng vậy, nghe nói khắc phù văn vào đá ngọc, có thể bảo tồn lâu hơn so với vẽ ở trêи lá bùa."
Phù lục cũng có hiệu quả về thời gian, theo thời gian trôi qua, linh lực và lực lượng nó chất chứa sẽ dần dần xói mòn, cuối cùng biến thành một tấm phế phù.
Giống những phù lục cao cấp kia, nếu muốn bảo tồn lâu hơn, nhóm phù lục sư chọn cách vẽ nó vào một số thứ có phẩm chất càng tốt, coi đây là môi giới, truyền cho người đời sau.
Ninh Ngộ Châu nhìn xem khối phù thạch kia, chậm rãi đọc ra những phù văn cổ xưa trêи phù thạch.
.