Edit: Jess93
Nhân viên phụ trách một mặt ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn đài chủ trên lôi đài, có chút chần chờ: "Tiên tử, ngươi không nói nhầm chứ?"
"Không có." Văn Kiều rất khẳng định nói: "Không phải đúng lúc lôi đài này kết thúc so tài rồi sao?"
Sau khi nhân viên phụ trách xác nhận mình không nghe lầm, vẻ mặt thật sự là một lời khó nói hết, nhìn gương mặt xinh đẹp của Văn Kiều, làm sao cũng không thể đem nàng và đài chủ giống con gấu lớn trên lôi đài kia đặt chung một chỗ được.
Hắn ta có ý tốt nhắc nhở: "Tiên tử, vị đài chủ này tên là Hùng Ngôn, hắn ta là một vị thể tu."
Thể tu đều là một đám da dày thịt béo, nhìn cơ bắp đồ sộ kia, thân thể cường tráng giống như gấu, nữ tu yếu đuối sao có thể là đối thủ, nhân viên phụ trách thực sự không đành lòng trông thấy nữ tu xinh đẹp nũng nịu bị Hùng Ngôn một tay vung mạnh xuống dưới đài.
Hai mắt Văn Kiều sáng lên, nói với nhân viên phụ trách: "Vậy thì vị tiền bối Hùng Ngôn này đi, khi nào ta có thể đi lên khiêu chiến?"
Nhân viên phụ trách thấy nàng khăng khăng một mực, mặc dù có lòng thuyết phục, nhưng làm nhân viên phụ trách lôi đài khiêu chiến, cũng không tiện nói quá nhiều với khách hàng, đành phải đè ý nghĩ trong lòng xuống, nói ra: "Tiên tử xin chờ một chút, ta hỏi tiền bối Hùng Ngôn một chút."
Bình thường đánh xong một trận, sẽ cho người thắng thời gian khôi phục, chẳng qua có đôi khi quá trình chiến đấu không trì hoãn, người thắng cũng không cần nghỉ ngơi, tùy thời có thể tiến hành trận đấu tiếp theo.
Trên lôi đài, Hùng Ngôn vừa kết thúc một trận đấu, cũng không tốn bao nhiêu tinh lực, đang chuẩn bị hỏi thăm còn có người khiêu chiến hay không, liền nghe thấy tiếng của nhân viên phụ trách vang lên: "Hùng Ngôn tiền bối, vị tiên tử này muốn khiêu chiến ngươi."
Hùng Ngôn theo tiếng trông qua, khi thấy Văn Kiều đứng bên cạnh nhân viên phụ trách, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo.
Không trách Hùng Ngôn như thế, những người xung quanh trông thấy Văn Kiều, cũng nhịn không được phát ra tiếng xì xào, thậm chí có vài nam tu thương hương tiếc ngọc, nhịn không được lộ vẻ mặt lo lắng, muốn khuyên nàng đừng hấp tấp tùy hứng.
Nữ tu yếu đuối xinh đẹp và thể tu cao lớn cường tráng, hơn nữa tu vi của hai người còn chênh lệch một cảnh giới, cho dù ai nhìn vào đều cảm thấy thắng bại rõ ràng, hoàn toàn không có gì đáng xem.
Người tới chỗ này, đều là vì trận đấu mà đến, quá trình chiến đấu càng kịch liệt đặc sắc, bọn họ càng thích, đối với những trận đấu không đáng xem kia, ngay cả nhìn một chút cũng lười.
Chẳng qua tiểu cô nương này ngược lại gan lớn, cũng dám khiêu chiến thể tu Hùng Ngôn này.
Phải biết thể tu chú trọng luyện thể, thân thể cường hãn, cũng không phải linh khí bình thường có thể đối phó, có đôi khi khiêu chiến vượt cấp cũng không có vấn đề.
Hơn nữa tu vi tiểu cô nương này còn thấp hơn Hùng Ngôn một cảnh giới, lấy cái gì đánh với người ta?
Lấy hai con vật đàng yêu trên bả vai nàng sao?
Văn Kiều cũng không nói chuyện, đề khí vọt lên lôi đài, sau đó ném ra ngoài một ngàn viên linh thạch.
Linh thạch đinh đinh đang đang rơi trên lôi đài phát ra âm thanh đặc biệt thanh thúy êm tai, Hùng Ngôn trông thấy một ngàn viên linh thạch kia, nhếch miệng cười một tiếng, nói ra: "Tiểu cô nương, nể mặt linh thạch, đợi lát nữa ca ca ta sẽ thủ hạ lưu tình, cho ngươi thua đẹp mắt một chút -- ừm, vậy thì ném ngươi ra khỏi lôi đài đi."
Văn Kiều chắp tay với hắn ta: "Hùng tiền bối, khi nào có thể bắt đầu?"
Hùng Ngôn hừ cười một tiếng, ngạo nghễ nói: "Tùy thời có thể."
Văn Kiều gật đầu, đặt hai con yêu thú trên bờ vai qua một bên, nói với bọn chúng: "Các ngươi chờ ở đây, đừng chạy loạn khắp nơi, biết chưa?"
Hai con mao đoàn ngoan ngoãn kêu một tiếng với nàng, bọn nó muốn nhìn tư thế anh hùng đánh đài chủ của mầm non nhỏ, tất nhiên sẽ không chạy loạn khắp nơi.
Bọn nó còn lấy ra các loại linh quả, ngồi xổm ở chỗ đó vừa ăn vừa nhìn, cũng hết sức nhu thuận.
Người xung quanh thấy cảnh này, càng cảm thấy nữ tu này tự mình đi lên chịu ngược không tính, còn mang theo hai con yêu sủng, cũng quá trẻ con rồi, không biết là đệ tử nhà ai, linh thạch nhiều đến nỗi không có chỗ tiêu, chạy đến nơi này lãng phí.
Nghĩ xong, người xem trong khu nghỉ ngơi nhao nhao dời ánh mắt, quan sát trận so tài trên lôi đài khác.
Chỉ có một số nam tu tự xưng là thương hương tiếc ngọc lộ vẻ mặt không đành lòng, nghĩ đến đợi lát nữa tiểu cô nương này bị Hùng Ngôn ném xuống lôi đài, bọn họ phải xuất thủ tiếp được, làm anh hùng cứu mỹ nhân, thừa cơ lưu lại một ấn tượng tốt.
Văn Kiều sắp xếp xong cho hai con yêu thú, sau đó đi tới đối diện Hùng Ngôn, rất lễ phép hành lễ một cái, nói ra: "Hùng tiền bối, ta chuẩn bị bắt đầu."
Hùng Ngôn hừ cười một tiếng, rõ ràng không có đặt nàng vào mắt.
Chờ đến lúc phát hiện đối phương vậy mà chủ động xông lại chỗ hắn ta, Hùng Ngôn giống như lời hắn ta nói trước đó, đưa tay ra muốn bắt lấy nữ tu đang xông tới, ném nàng ra khỏi lôi đài là được.
Nhưng mà, bàn tay vươn ra của hắn ta lại bị đối phương nắm lấy cổ tay, không chờ hắn ta phản ứng, một nắm đấm trắng nõn đã đánh tới lồng ngực của hắn ta.
Hùng Ngôn bay rớt ra ngoài, từ lôi đài cắm xuống đất, thân thể cường tráng ầm một tiếng nện xuống sàn nhà ngoài lôi đài.
Âm thanh trầm đục này, cũng hấp dẫn những người tu luyện xung quanh đang quan sát trận chiến ở các lôi đài khác, tùy ý nhìn sang một chút, đang chuẩn bị dời ánh mắt, đột nhiên không xác định lại quay đầu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hùng Ngôn bị quẳng xuống đất.
Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh!
Tất cả mọi người trừng to mắt, nghi ngờ có phải mình nhìn lầm rồi hay không, người bị đánh ra lôi đài làm sao có thể là Hùng Ngôn? Lại nhìn nữ tu xinh đẹp động lòng người đứng trên lôi đài, bọn họ quả thực không nhìn lầm.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, vì sao người bay ra lôi đài lại là Hùng Ngôn?
Hùng Ngôn từ dưới đất vọt lên, trên gương mặt cương nghị đen nhánh kia hiện lên vẻ xấu hổ, thả người nhảy về lôi đài.
Nhân viên phụ trách ở bên cạnh rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng nói: "Trận so tài vừa rồi, là vị tiên tử này thắng."
Không quan tâm đối phương thắng như thế nào, vừa rồi Hùng Ngôn té ra khỏi lôi đài là sự thật, quy tắc thi đấu trên lôi đài khiêu chiến rất đơn giản, chỉ cần rời khỏi lôi đài, hoặc là tự động nhận thua, đó chính là thua.
Làm bên thua, không chỉ có linh thạch bị bên thắng lấy đi, đài chủ cũng phải chắp tay nhường người.
Hùng Ngôn chỉ có thể mở lôi đài khác.
Hùng Ngôn đỏ mặt nói: "Vừa rồi là ta không cẩn thận, lần này đến phiên ta khiêu chiến nàng!"
Nói xong, hắn vỗ một chưởng đem đống linh thạch lúc trước mình làm đài chủ đạt được đẩy qua chỗ Văn Kiều, chất thành một đống với ngàn viên linh thạch sau lưng Văn Kiều, sáng lấp lánh vô cùng mê người.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn xê dịch cái mông tròn vo của bọn nó qua đó, đặt mông ngồi trước đống linh thạch, tỏ vẻ sẽ giữ đống linh thạch này cho tỷ tỷ chúng nó.
Người xung quanh thấy cảnh này, lập tức đều không thể nhịn cười.
Trước mặc kệ vừa rồi Hùng Ngôn bị đánh bay ra ngoài như thế nào, hai con tiểu yêu sủng này không khỏi quá khôi hài, cho rằng dựa vào một nữ tu yếu đuối có thể thủ được nhiều linh thạch như vậy?
Theo bọn hắn nghĩ, lúc trước Hùng Ngôn chỉ là chủ quan, không biết bị nữ tu kia dùng cách gì mới có thể bị đánh ra khỏi lôi đài.
Lúc này Hùng Ngôn nghiêm túc, nữ tu này muốn tiếp tục thắng cũng không có may mắn như vậy.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng chờ đến lúc bắt đầu chiến đấu, lần này người tu luyện trong khu nghỉ ngơi không có dời ánh mắt.
Lúc này bọn họ thấy rất rõ ràng, chỉ thấy trên lôi đài, nữ tu kia vẫn chủ động tiến lên, cùng Hùng Ngôn quyền đối quyền, quyền phong chấn động, Hùng Ngôn vậy mà lui về sau một bước.
Tất cả mọi người trừng to mắt, quả thực là Hùng Ngôn lui lại, mà không phải nữ tu kia.
Hùng Ngôn cũng khiếp sợ không thôi, nhớ lại một màn giao thủ vừa rồi, hắn ta kinh ngạc nói: "Ngươi là thể tu?"
Văn Kiều ừm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, một lần nữa ra quyền.
Người tu luyện xung quanh đều sững sờ, tiểu cô nương này là thể tu? Nhịn không được cẩn thận nhìn lại, bộ dáng trông nhu nhược mảnh khảnh kia, giống thể tu chỗ nào? Tuy rằng bộ quyền pháp này luyện cũng không tệ lắm, cũng không thể chứng minh biết chơi quyền chính là thể tu?
Hầu hết người ở chỗ này đều không tin Văn Kiều là thể tu.
Hùng Ngôn làm đối thủ lại cảm nhận cực sâu, hắn ta rốt cuộc thu hồi lòng khinh thường, không còn bởi vì đối phương là nữ tu, tu vi thấp hơn mình mà dám chủ quan.
Hắn ta đã hiểu, trận đấu trước hắn ta bị đối phương đánh ra ngoài lôi đài, cũng không phải là hắn ta chủ quan, mà là đối phương quả thật có bản lãnh này, quyền pháp của nàng mạnh mẽ cương liệt, lực quyền làm cho người ta hoàn toàn không thể chống đỡ.
Mặc dù tu vi của hắn ta cao hơn nàng một cảnh giới, nhưng đối mặt với quyền pháp của nàng, lại có một loại ảo giác chống đỡ không nổi.
Cho dù là thể tu, lực quyền này cũng quá lợi hại.
Trên lôi đài, hai người ngươi tới ta đi, quyền cước tăng theo cấp số cộng, tiếng trầm đục liên tiếp vang lên.
Làm thể tu, tốc độ của hai người không hề nhanh, người xung quanh có thể nhìn rõ bọn họ vung ra mỗi một quyền, mỗi một chiêu, quyền chưởng va chạm nhau, âm thanh rõ ràng của những cú đấm khiến người nghe được tê cả da đầu.
Nhất định rất đau.
Càng để bọn hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, mỗi lần hai người đối đầu, đều là Hùng Ngôn bị đối phương đánh trúng lui lại.
Thể tu đối đầu thể tu, điều đầu tiên là so thân thể cường hãn, tiếp theo mới là va chạm lực lượng, cuối cùng mới là thủ đoạn công kích.
Không hề nghi ngờ, thủ đoạn công kích của Văn Kiều là một loại quyền pháp, mà Hùng Ngôn là một bộ Kim Cương Chưởng pháp.
Nắm đấm và bàn tay, đều có ưu điểm và khuyết điểm.
Nhưng mà..
bỏ qua thủ đoạn công kích, thân thể Hùng Ngôn giống như không lợi hại bằng đối phương.
Có người hiểu chuyện nhịn không được kêu la: "Hùng Ngôn, ngươi là cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, vậy mà cũng không đối phó được một nữ nhân cảnh giới Nguyên Không hậu kỳ sao?"
"Đúng vậy, Hùng Ngôn, vừa rồi chúng ta cược ngươi thắng đấy."
"Hùng Ngôn, cố lên, đừng để một nữ nhân cưỡi trên đầu."
Văn Kiều nghe được tâm tình khó chịu, giọng nói lạnh lùng: "Nữ nhân thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi không phải do nữ nhân sinh?"
Nam tu bị dỗi một mặt nghẹn lại.
Các nam tu khác cũng lập tức tắt tiếng, miễn cho không cẩn thận đắc tội nữ trưởng bối trong nhà.
Hùng Ngôn không có lên tiếng, bởi vì hắn ta đã bị Văn Kiều đánh liên tục lui lại, loại cảm giác bị thể tu ấn xuống mà đánh quá rõ ràng, để hắn ta hoàn toàn không có tâm tình để ý tới chuyện khác, chỉ nghĩ làm sao phản kích, tìm đường sống trong chỗ chết.
Nhưng mà mỗi lần phản kích của hắn ta, đều bị đối phương tuỳ tiện hóa giải, nắm đấm kia trắng nõn nà, đánh vào người lại cực kỳ đau đớn, xương cốt đều muốn gãy lìa.
Rốt cuộc, Văn Kiều sải bước lên trước, vung một quyền đánh hắn ta bay ra khỏi lôi đài.
Lúc Hùng Ngôn đau khổ bị ném ra ngoài lôi đài, chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tại sao mỗi lần đều là vung một quyền đánh bay hắn ta?
A, xương sườn ở ngực cũng gãy mất rồi!
Văn Kiều thắng cuộc so tài lần nữa, thu hoạch toàn bộ linh thạch Hùng Ngôn thủ lôi đài và một ngàn viên linh thạch vừa rồi, sau khi người tổ chức rút một phần tiền thuê, còn lại đều là của nàng.
Hai con yêu thú vui sướng xê dịch cái mông tròn vo, để Văn Kiều thu linh thạch lại.
Hùng Ngôn đứng lên, nói với Văn Kiều: "Muội tử, ta lại khiêu chiến ngươi."
Hiếm khi gặp được một thể tu, còn là một cô nương có quyền pháp mạnh mẽ như thế, Hùng Ngôn cũng nổi lên lòng tranh đấu, muốn lại chiến với nàng mấy trận.
Hùng Ngôn lấy ra một ngàn khối linh thạch, dự định lại đến một trận.
Văn Kiều lại từ chối: "Thật có lỗi, ta không muốn làm đài chủ, ta chỉ muốn làm người khiêu chiến."
Hùng Ngôn mặt dày nói: "Vậy ta tiếp tục làm đài chủ, ngươi tới khiêu chiến ta."
Nhân viên phụ trách ở bên cạnh nhắc nhở: "Hùng tiền bối, ngươi đã thua hai trận liên tiếp."
Thua liền ba trận sẽ không thể làm đài chủ, cần khiêu chiến lôi đài một lần nữa, thắng ba trận liên tiếp mới có thể lại làm đài chủ thủ lôi đài.
Văn Kiều vẫn từ chối, mặc dù hiếm khi gặp được thể tu, nhưng hiện tại nàng càng thích khiêu chiến người tu luyện cấp cao hơn nàng, tìm hiểu cách chiến đấu của người tu luyện Phi Tinh đại lục.
Kế tiếp, dưới sự sắp xếp của nhân viên phụ trách, Văn Kiều đi khiêu chiến một đài chủ thủ lôi đài khác.
Đài chủ này tu vi cũng là cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, là một pháp tu, Văn Kiều ném một ngàn viên linh thạch lên lôi đài, cực kỳ lễ phép thi lễ với đối phương.
Hùng Ngôn đi theo gạt nhân viên phụ trách sang một bên, vịn mép sàn lôi đài, nói với Văn Kiều: "Muội tử, tiểu tử này giỏi dùng phù, hơn nữa làm người âm hiểm, không chỉ biết dùng phù đánh lén, còn dẫn dắt người vào trong bẫy rập của hắn ta, lặng yên không một tiếng động bày ra phù trận, vây khốn đối thủ..
Tóm lại, ngươi phải cẩn thận đừng trúng kế của hắn ta."
Đài chủ bị Hùng Ngôn gọi là âm hiểm là một nam tu trẻ tuổi mặt mày trắng nõn nhẵn nhụi, trong tay đong đưa một chiếc quạt ngọc màu trắng vẽ đầy bùa chú, khẽ cười nhìn Văn Kiều, nói ra: "Tiểu cô nương, vừa rồi là ngươi đánh thắng Hùng Ngôn?"
Văn Kiều ừm một tiếng.
"Vậy thì có mấy phần bản lĩnh."
Nam tu mặt mày nhẵn nhụi nói, đột nhiên ra tay, mười tấm hỏa phù tràn ngập khí tức hỏa diễm nóng rực đánh tới.
Vẻ mặt Văn Kiều cứng lại, hai tay chấn động, mười tấm thuỷ phù xuất hiện, sóng nước mênh mông, ngăn cản hỏa phù kia.
Nước và lửa giao nhau ở giữa không trung, nổ tung, lúc uy lực nổ tung kia đẩy ra, rất nhanh liền bị vòng phòng hộ trên lôi đài nâng lên ngăn cản.
Phù lục va chạm ở trên không, hai người trên lôi đài đã vươn tay ra trước.
Hai tay Văn Kiều hóa thành quyền, vung mạnh vào mặt nam tu mặt mày nhẵn nhụi kia.
Nam tu nọ ngửa mặt ra sau, lúc đang chuẩn bị tránh đi, đột nhiên phát hiện đối phương xông lên giống như không cần mạng, lập tức dùng phù lục ngưng tụ một bình chướng ở trước mặt hắn ta.
Văn Kiều đánh một quyền vào bình chướng kia, chỉ nghe rắc một tiếng, bình chướng lập tức bị vỡ tan.
Sự khiếp sợ lóe lên trong mắt nam tu nọ, vội vàng đánh ra một nhóm Phòng Ngự phù cấp địa, rốt cuộc ngăn nàng lại, kế tiếp hắn ta mở quạt ra, cánh quạt như đao, vỗ về phía đối phương.
Văn Kiều bị cây quạt kia đánh bay, cả người nện vào lan can lôi đài.
Người tu luyện xung quanh xôn xao lên tiếng, nhao nhao mắng nam tu mặt trắng không biết thương hương tiếc ngọc.
Đang mắng thì thấy Văn Kiều trên mặt đất đứng lên.
Nàng đạp một cái dưới chân, một lần nữa xông về phía nam tu mặt trắng, trông bộ dáng nhảy nhót tưng bừng kia, hoàn toàn không bị tổn thương.
Đám người: "..."
Loại thể chất cường hãn này, là thể tu không thể nghi ngờ.
"Muội tử khá lắm, thân thể thể tu chúng ta cường hãn, muốn làm chúng ta bị thương cũng không dễ dàng." Hùng Ngôn cười to ở bên cạnh.
Nam tu mặt trắng lặp lại thủ đoạn cũ, vừa dùng phù lục đánh lén hấp dẫn lực chú ý của Văn Kiều, vừa dùng quạt ngọc trắng công kích, nhiều lần đánh bay Văn Kiều.
Nhưng sau mỗi lần đánh bay, lại thấy nàng nhảy nhót tưng bừng đứng lên, không có bị thương, có phải là cường hãn đến mức biến thái rồi không?
Sau vài lần, Văn Kiều rốt cuộc quen với cách đánh của nam tu mặt trắng, kéo theo một nhóm phù lục ở sau lưng, xông tới chỗ hắn ta.
Nam tu mặt trắng sợ nhất kiểu đánh này của nàng, tê cả da đầu.
Hắn ta dùng phù lục để đánh lén lại bị nàng dùng phù lục ngăn cản, nàng vung nắm đấm đánh vào mặt quạt, chấn động đến nỗi bàn tay hắn ta cũng run rẩy, không khỏi lui lại mấy bước, trong lòng run lên, thầm biết lần này gặp được thể tu, cũng không phải hạng người đầu óc ngu si như Hùng Ngôn.
Hắn ta còn chưa vải xong phù trận, chỉ còn thiếu mấy bước, với thân thể cường hãn của nữ tu này, muốn dùng cách trước đây, hoàn toàn không thể tổn thương nàng chút nào, hơn nữa quyền pháp của nàng có chút tinh diệu, lực quyền mạnh, cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, cũng đỡ không nổi.
Nam tu mặt trắng thay đổi suy nghĩ thật nhanh, âm thầm cắn chặt răng, một lần nữa bố trí bẫy rập, chuẩn bị kéo dài thêm một chút thời gian, nào biết được cô nương này cũng không mắc mưu, cuối cùng rút ngắn khoảng cách, vung một quyền đánh bay quạt ngọc trắng của hắn ta, lại vung một quyền đánh hắn ta ra khỏi lôi đài.
Trong một khắc này, suy nghĩ của nam tu mặt trắng đồng bộ với Hùng Ngôn: Tại sao lại muốn dùng một quyền đánh bay hắn ta?
A, đúng là đau thật.
Văn Kiều lại một lần nữa giành được thắng lợi, thu lại linh thạch của đài chủ.
Hùng Ngôn bám lấy lôi đài, vui sướng kêu lên: "Muội tử, ngươi thật sự quá lợi hại! Lần này xem ai lại dám nói thể tu chúng ta đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!"
Người xung quanh nghe được Hùng Ngôn, đều vô ngữ.
Tiểu cô nương trông nhu nhu nhược nhược này giống thể tu chỗ nào? Mặc dù thân thể nàng quả thực rất cường hãn, mỗi lần bị đánh bay, đều sẽ nhảy nhót tưng bừng nhảy lên, giống quái vật đánh không chết.
Nhưng trông thấy gương mặt xinh đẹp quá mức kia, hoàn toàn không có cách nào coi nàng thành thể tu.
Văn Kiều mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, nàng đã đi khiêu chiến đài chủ kế tiếp.
Hùng Ngôn một mặt hưng phấn đi theo nàng, cũng không còn đi thủ lôi đài, mỗi lần nàng chiến đấu, cũng sẽ ở phía dưới lớn tiếng gào to cổ vũ, những đài chủ kia nghe được, gân xanh trên trán cũng nhảy thình thịch, muốn đánh chết hắn ta trước lại nói..