Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 83-3: Ta nhất định có thể bảo vệ được nàng (6)




Editor : Mai Tuyết Vân

"Dùng chút rượu thuốc xoa thắt lưng giúp nàng ấy, nếu như không có gì nghiêm trọng chỉ hai ngày là tốt rồi, nếu ngược lại. . . Vậy sẽ phải đợi một tháng." Nghe được lời này người nằm trên giường thiếu chút nữa không chịu được miệng sùi bọt mép, hi vọng nàng là điều đầu tiên, nàng cũng không muốn mang bộ dạng như vậy đợi một tháng trên giường, còn không mốc meo lên sao?

"Được, ta biết rồi, đại phu, ta đưa ông ra ngoài." Quý Tinh dẫn theo đại phu rời đi, "Đại phu, đây là tiền xem bệnh." Ở ngưỡng cửa, Quý Tinh lấy bạc ra, "Haizz, Hách phu nhân, không cần khách khí ." Đại phu từ chối, người ở Lâm Hương trấn này không ai không biết nàng, “Ông cứ lấy đi.” này trước khi hương ai không biết nàng a."Ngươi hãy thu thôi." Nói qua trực tiếp đưa tiền cho ông, đại phu cũng gắng gượng nhận lấy.

"Hách phu nhân, vậy ta xin phép cáo từ." Quý Tinh gật đầu một cái, lúc này đại phu mới xách cái rương rời đi, Qúy Tinh lấy đơn thuốc trong tay ra nhìn một chút, sau đó đi ra ngoài, Hách Liên Viên đi ra đã thấy nàng ở bên ngoài, không cần suy nghĩ cũng biết nàng đến tiệm thuốc.

"Chưởng quầy, ta tới hốt thuốc." Quý Tinh đặt phương thuốc ở trên quầy, "Hách phu nhân, người khó chịu ở chỗ nào sao?" Chưởng quầy nhìn phương thuốc một chút, ân cần hỏi, "Không phải, là người khác ngã bệnh." Mỗi người ở nơi này đều đối xử với nàng rất tốt.

"Chẳng lẽ là Hách công tử?" Chưởng quầy vừa bốc thuốc vừa hỏi, Qúy Tinh lại lắc đầu, nhìn nàng hình như không muốn nói, chưởng quầy cũng không hỏi nữa, vội vàng gói kỹ thuốc đưa cho nàng, "Của người, cái này mỗi ngày uống ba lượt, uống trước khi ăn cơm," Ông cố ý dặn dò, Qúy Tinh gật đầu lấy bạc ra.

"Hách phu nhân, không cần đâu, thuốc này là ta tặng người." người ở Lâm Hương trấn đều không biết, cho rằng cuộc sống của bọn họ không giàu có gì, cho nên chỉ có chút đồ họ đều không thu tiền, "Như vậy sao được, ông cũng là người mở cửa làm ăn, hơn nữa chỗ bạc này cũng không nhiều,ông cứ cầm lấy." Nàng đặt tiền ở trên quầy, xoay người rời đi, lúc này chưởng quầy mới thu lấy đỉnh bạc, Hách phu nhân. . . Thật sự rất tốt.

Quý Tinh vừa ra khỏi ngưỡng cửa đã đụng phải một người, "Thật xin lỗi." Nàng vội vàng quay về phía đối phương nói lời xin lỗi. “Hả? Là cô?” Triệu Trà Trà nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn hiệu thuốc phía sau lưng nàng, “Cô ngã bệnh sao?” Qúy Tinh ngẩng đầu lên, thì ra là nàng ấy.

"Không phải là ta, vâng, đúng rồi, có phải cô rất quen thuộc với người câm hay không?" Nghe được lời của nàng..., Triệu Trà Trà ngẩn người, không trả lời, "Hắn thế nào rồi?" Mặc dù muốn quên, nhưng nàng vẫn không làm không được.

"Hắn ngã bệnh, té xỉu, bây giờ đang ở chỗ của tôi, cô muốn theo tô cùng về sao?" Quý Tinh nói xong, Triệu Trà Trà lập tức nhìn nàng, tại sao nhiều lần hắn lại đến tìm cô gái ở trước mắt này? Thật sự không có gì sao?

"Hả, không đâu!" Nàng vội vàng từ chối, sự thay đổi lần này làm QúyTinh khó hiểu, sao nàng ấy trước sau lại có hai thái độ? Còn là. . . Xem ra đã ghét bỏ người câm ấy rồi, nàng thở dài.

"Vậy ta đi về trước." Quý Tinh gật đầu với nàng ta, lướt qua nàng, Triệu Trà Trà nhìn theo bóng lưng đã đi xa kia, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ tới điều gì. . .