Editor: Mai Tuyết Vân
“Hả, vậy thì thế nào? Nói không giao chính là không giao." Thái độ của Tiền Nhất chọc giận Trữ Tuyết, "Gọi chưởng quỹ của các người ra đây!" Tiền Nhất dùng giọng nói mỉa mai nhìn nàng, "Thật xin lỗi, ta chính là chưởng quỹ." Cái gì? Trữ Tuyết không dám tin nhìn ông, lúc này ngoài cửa có tiếng bàn tán truyền tới.
"Người đó chính là tân Nam Cung phu nhân ư? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả? Ngươi xem với cái tính khí, không dám khen tặng, về sau chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Một người bên cạnh lập tức vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, Đúng vậy, ta đã nói làm sao Tiền chưởng quỹ lại nổi giận vậy, thì ra là, xem ra người nọ không hề biết, tiệm này là do Nam Cung phu nhân trước đây mở chứ?" Câu nói phía trước Trữ Tuyết có thể không so đo, nhưng sao tiệm này lại do nữ nhân kia mở? Nàng mới không thèm mua, nghĩ như vậy, nàng xông ra ngoài.
"Haizz, làm sao ngươi lại không lễ phép như vậy, đụng vào người ta cũng không mở miệng xin lỗi." Một phụ nhân cúi người xuống nhặt lại chiếc rổ bị đụng rớt, "Chao ôi, mẹ của Đậu Đậu à, người ta là Nam Cung phu nhân, làm sao xin lỗi bà đây." Bên cạnh đã có người bắt đầu giễu cợt, Trữ Tuyết như bỏ chạy trở lại Nam Cung phủ, nàng không biết làm nữ nhân trước kia lại được lòng người như vậy, bây giờ nếu nàng còn chưa chính thức thành thân thì còn chưa thể tốt đẹp được.
Mà ở bên kia, quả thật Hách Liên Viên không phụ sự mong đợi của mọi người, "Giao cho con, thiếp mời đây." May mắn thay Quỷ thúc thúc có chuyện không thể đi, nên muốn để cho hắn đi thay ông , chỉ là nhìn thấy vẻ hưng phấn khi cầm thiếp mời của hai người, ông bắt đầu cảm thấy nhức đầu, tham gia hôn lễ còn có thể đi, nhưng mà bọn họ lại muốn đi phá ngang, hơi có phần. . .
"Họ Hách này, ngươi thật rất tốt mà." Lâm Nhược Tịch vui vẻ tiến lên nắm lấy tay của hắn bày tỏ sự cảm tạ, còn hắn lại lộ ra vẻ mặt hối hận, "Được rồi, thật ra thì để cho Đường Tĩnh Thiên phải cưới người mình không thích, không bằng để cho nàng ấy đi làm rối lên còn hơn." Quý Tinh tiến lên vỗ bờ vai của hắn, uống thuốc kia được mấy ngày, thân thể của nàng tốt hơn rất nhiều, bây giờ đã có thể xuống giường đi lại.
"Đúng rồi, ta còn nghe được một chuyện, thiệt giả còn chưa xác định." Hắn do dự liếc nhìn Qúy Tinh, còn Lâm Nhược Tịch lại nhảy tới tò mò nhìn hắn, "Chuyện gì hả? Ngươi nói đi." Nàng thúc giục, nhưng Hách Liên Viên do dự vẫn không nói gì.
"Ngươi nói đi, ta không sao." Mãi lúc sau Lâm Nhược Tịch mới phát hiện, chuyện này có liên quan đến Tinh nhi ư?"Thôi, không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng nói." Lâm Nhược Tịch nhanh chóng thay đổi thái độ lại phải nhận lấy cái nhìn chằm chằm của Hách Liên Viên, Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, nàng nói sai rồi sao?
"Nam Cung HI muốn thành thân, tổ chức cùng với Đường Tĩnh Thiên trong một ngày." Nói xong hắn nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch cũng nhìn nàng, cùng một ngày?"Tinh nhi, cái đó. . . Muội có cần phải cũng đi cướp hôn không?" Sau khi nói xong nàng lập tực thầm mắng mình, nói cái gì lộn xộn lung tung cả rồi, nàng vội vàng bưng kín miệng mình, để phòng ngừa lại nói ra cái gì khác.
"À, cũng rất tốt mà, được rồi chúng ta đi Thiên Lan sơn trang, còn chỗ kia đã sớm không còn mối quan hệ nào với muội." Dáng vẻ của nàng rất bình tĩnh, Lâm Nhược Tịch nhìn thấy rất đau lòng, Hách Liên Viên cũng không biết nên nói cái gì, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ngột ngạt.
"Được rồi, chúng ta đi Thiên Lan sơn trang, hai người phải giúp ta." Lâm Nhược Tịch phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh, nhìn bộ dạng hy sinh anh dũng của nàng, Qúy Tinh bật cười, còn Hách Liên Viên lại liếc mắt nhìn, hắn thật là xui xẻo, lại phải giúp đỡ người khác đi cướp hôn.
Ba người rất nhanh đã sửa sang xong, mướn một chiếc xe ngựa, ba người đi tới Thiên Lan sơn trang."Này, có cái gì mà cô phải đeo túi ở cổ vậy hả?" Hách Liên Viên tò mò nhìn cái túi của Lâm Nhược Tịch , "Nói cho ngươi biết, không được phép đụng vào đồ của ta." Thấy dáng vẻ của nàng, Quý Tinh lập tức đoán ra đấy là cái gì."Tỷ đúng là thần giữ của mà, làm gì mà lại mang tiền ở trên người như thế chứ?"
"Cái gì? Đó là tiền?" Hách Liên Viên mới vừa hô lên một tiếng, lập tức bị Lâm Nhược Tịch tiến lên che miệng, "Ngươi không cần lớn tiếng như vậy, ngộ nhỡ bị người ta cướp thì làm thế nào?" Đây chính là toàn bộ gia sản của nàng, không có nó, bọn họ sinh hoạt thế nào.
"Thiên nhi, nên đi nghênh đón cô dâu." Quan nguyệt ở ngoài cửa gõ cửa, chỉ chốc lát cửa mở ra, nhìn mặc toàn thân đỏ nhi tử, nàng hài lòng gật đầu một cái, chỉ là chứng kiến tới vẻ mặt của hắn thì nàng sợ hết hồn, đây là thế nào? Tại sao hắn một bộ bộ dáng rất tức giận?
"Thiên nhi? Ngươi. . ." Còn chưa nói hết, đường tĩnh ngày liền vượt qua nàng đi ra ngoài, chứng kiến tới cửa ngựa cùng cỗ kiệu thì hắn dừng một chút, ngay sau đó còn là nhảy đi lên, một nhóm người hướng nước vui mừng Sơn Trang đi tới.
Lúc này, Nam Cung phủ cũng vậy âm thanh của pháo nổi lên bốn phía, Trữ Tuyết không có nhà mẹ đẻ, cho nên đã giảm bớt người đi đón tân nương, mà tại Nam Cung phủ lão gia và lão phu nhân quyết tâm không chủ trì hôn lễ này, được Nam Cung Hi dặn dò , tân nương được trực tiếp đưa vào phòng tân hôn, cũng không bái đường, cảnh này khiến Trữ Tuyết cực kỳ bất mãn, cái gì cũng đều tiết kiệm được, tại sao đến cả bái đường cũng có thể tiết kiệm đây?
Mà từ đầu đến cuối cũng không ai phát hiện ra trong hôn lễ thiếu mất một người, người nọ không phải là người khác, chính là sư phụ của Nam Cung Hi, Diệp Thiên, chẳng qua hắn đi nơi nào, chỉ có mình Nam Cung Hi biết mà thôi, không ai nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia của hắn.