Quý Tinh và Nam Cung
Hi đi tới tiền sảnh chuẩn bị ăn cơm tối, người đi ở phía trước tâm tình
rất tốt ngâm nga khẽ hát, còn khuôn mặt của người đi phía sau lại vô
cùng yếu ớt, "Tinh nhi, mau đến đây, chúng ta đang chờ các con." Thượng
Quan Mân vẫy nàng, nàng đi nhanh tới rồi ngồi xuống.
Khi nàng
nhìn thấy người lúc nãy không tự chủ được mà nhíu mày, thế sao hắn lại
không đi?"Khụ, Tinh nhi, giới thiệu với con một chút, đây là Diệp Thiên, sư phụ của Hi nhi, thời gian này sẽ ở lại trong phủ dạy bảo cho Hi
nhi." Thượng Quan Mân mở miệng, chẳng qua Quý Tinh nhìn Diệp Thiên xong
cũng không lên tiếng, rốt cuộc hắn ta có mục đích gì?
"Sư phụ,
thì ra là người không đi." Người phía sau vừa đi đến đã lên tiếng,
Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo giật nảy mình, "Hi nhi, bộ dạng con thế này là con ngã bệnh rồi sao?" Nam Cung Hi lắc đầu một cái, còn không
phải khi nãy Tinh nhi giày vò vết thương của hắn, hại hắn đau đến nỗi
không còn chút sức lực, lần sau có đánh chết hắn cũng không thèm nhìn nữ nhân khác lấy một cái.
"Đúng vậy, sư phụ quyết định lưu lại dạy võ công cho con, con thấy thế nào?" Sao Diệp Thiên lại có thể nhìn
không ra , nữ nhân kia đã ăn sạch sành sanh Nam Cung Hi , hắn không thể
để cho chuyện này tiếp tục xảy ra thêm nữa, chỉ cần Nam Cung hi có võ
công. . . Hắn kín đáo liếc Quý Tinh.
Quý Tinh vừa ngồi xuống,
Thượng Quan Mân ở bên cạnh đã sớm giúp nàng gắp thức ăn rồi, nhưng mắt
nàng luôn một đường nhìn thẳng thức ăn, đối với ánh mắt lén lút của Diệp Thiên, không phải là nàng không biết, nàng cũng muốn xem thử mục đích
hắn ở lại để làm gì.
"Ơ kìa! Phu quân, chàng cũng ăn đi." Nàng
gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Nam Cung Hi, Nam Cung Hi trở
nên kích động, mới vừa rồi sắc mặt còn tái nhợt cũng đã khá lên rất
nhiều, "Đa tạ Tinh nhi, nàng cũng mau ăn đi." Thấy hai người gắp thức ăn cho nhau, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo hài lòng gật đầu, xem ra bọn
họ không cần phải lo lắng nữa rồi.
"Ta ăn no rồi, các vị cứ ăn
đi." Diệp Thiên để đũa xuống rồi đứng dậy rời đi, "Hả, Diệp sư phụ. . ." Nam Cung Hạo lên tiếng nhưng Diệp Thiên đã đi xa, Quý Tinh nhìn người
đã đi xa, hóa ra lại như vậy à. . . Khóe miệng của nàng nâng lên thành
một đường cong.
Bốn người hòa thuận vui vẻ ăn bữa cơm tối, dưới
sự thúc giục của Thượng Quan Mân, Nam Cung Hi và Quý Tinh đi về phòng,
tâm tư đó của Thượng Quan Mân vừa nhìn qua là đã hiểu ngay, Quý Tinh
cũng không biết nên nói cái gì.
"Ồ? Sư phụ, có chuyện gì không?"
Thấy Diệp Thiên đứng ở trước cửa, Quý Tinh tiến lên khoác lấy tay Nam
Cung Hi, "Đúng rồi, Diệp sư phụ có chuyện sao?" Nàng cũng phụ họa hỏi.
Diệp Thiên nhìn hai người trước mắt, hít sâu một hơi, từ từ thả lỏng nắm tay thành quyền ra.
"Hi nhi à, sư phụ nghĩ sẽ dạy võ công cho
con, con xem, tối hôm nay luyện là tốt nhất." Nhìn bộ dạng hiền lành của hắn khi nói, Quý Tinh lại không cho là như vậy, Nam Cung Hi còn chưa
kịp mở miệng thì nàng đã nói, "Phu quân à, tay của chàng còn chưa khỏi
hẳn mà, đợi khi nào tốt lên mới đi luyện không được sao?" Nói xong chớp
mắt mấy cái nhìn hắn, Nam Cung Hi ở bên kia bị nàng phóng điện qua.
"Đúng vậy, sư phụ, chờ khi nào tay của con tốt hơn mới luyện có được hay
không?" Nhìn tay của hắn, Diệp Thiên cũng chỉ có thể gật đầu, còn Quý
Tinh lại kéo hắn vào phòng, khi lướt qua Diệp Thiên bên cạnh thì nàng có dừng một chút, ngay sau đó lại đi ngay vào gian phòng.
Diệp
Thiên nhìn hai người đang đi vào cửa, mới vừa rồi động tác của Quý Tinh
rất nhỏ nhưng không qua được ánh mắt của hắn, không ngờ nữ nhân này lại
thông minh đến vậy, không hề đơn giản. Hắn muốn suy nghĩ cho thật kỹ,
thì bỗng bên trong truyền ra âm thanh cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Ơ kìa! Chàng nhẹ một chút á! Này này, tay của chàng, coi chừng, á!" Chỉ
chốc lát bên trong đã truyền ra tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng thở
gấp của nữ nhân, Nam Cung Gi không biết vì sao lần này Tinh nhi lại chịu phối hợp như vậy, nhưng mà hắn rất thích.
Đêm khuya, một bóng
đen cạy cửa phòng Nam Cung Hi ra, rắc vào bên trong một chút bột, sau
đó đi đến trước giường, vén một bên chăn của Nam Cung Hi lên, lại tìm
trong ngăn kéo một cái chăn con , khẽ quấn lấy hắn rồi gánh lên vai, mở
cửa biến mất trong bóng đêm. . .